Quách Tiên Nhan mỉm cười, nhưng lại không hề trả lời, mà là lấy điện thoại trong ngực ra, tiếp tục gọi một cuộc video.
Lý Tiêu Minh nhìn thấy thế, khỏe môi lại càng cười lạnh lùng hơn. “Giả thần giả quỷ gì cái chứ."
Cuộc gọi video đó rất nhanh đã được kết nối, một giọng nói vừa nghiêm nghị vừa lạnh lùng của Trương Hùng được vang lên ở đầu dây bên kia: “Lão Thất, anh đến tìm tôi có việc gì thế?”
“Anh Hùng, ở đây tôi gặp một số rắc rối, có người muốn bắt giữ anh Thiên.” Quách Tiên Nhan nói xong, liền liếc mắt nhìn Lý Tiêu Minh.
“Cái gì? Đứa nào mà lại to gan đến thế, nói cho tôi biết, tôi ngay lập tức đem người đến tiêu diệt cả nhà nó!” Trương Hùng nghe tin liền nổi cơn thịnh nộ, và nghe được tiếng anh ta đang ngồi trên ghế trên bàn làm việc đột nhiên đứng dậy.
"Là...”
“Là nhà họ Lý của tôi, anh muốn tiêu diệt cả nhà họ Lý tôi sao?” Quách Tiên Nhan đang muốn tiếp tục nói chuyện, đột nhiên Lý Tiêu Minh liền giành lấy điện thoại, không hề nghĩ ngợi gì liền đáp lại một câu.
Thế nhưng khi anh ta vừa nói hết câu, bất chợt sững người lại, bởi vì anh ta nhìn thấy bộ quân phục trên người Trương Hùng và còn có bóng lưng của anh ta trong căn phòng làm việc...
Đây...Đây là!
Trương Hùng đột nhiên nhìn thấy Lý Tiêu Minh xuất hiện, sau khi kinh ngạc một hồi, liền trầm giọng hỏi: “Nhà họ Lý? Nhà họ Lý nào cơ?”
“Không không không... Không có, không có gì, tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi!” Lý Tiêu Minh vội vàng trả lời một câu, sau đó liền vội vàng thẳng thừng ngắt điện thoại.
Anh ta cảm thấy rằng trái tim mình đập liên hồi, tựa như có thể rớt ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, con mẹ nó, đây cũng là quá dọa người rồi, làm thế nào người phát ngôn chính là Bộ tổng chỉ huy chứ.
Lý Tiêu Minh nuốt một ngụm nước bọt, anh ta hít thở một hơi thật sâu và nói: “Quách...Cậu Quách, không biết là cậu Sở Thiên Quốc kia là...
“Là một người anh không thể đắc tội được” Quách Tiên Nhan lạnh lùng trả lời.
Trong lòng Lý Tiêu Minh không khỏi sợ hãi, rét lạnh đến thấu tâm can, anh ta nghĩ một hồi, liền bất chấp hỏi: “Không biết là, cậu Sở kia chính là cậu chủ của nhà nào?”
“Anh ta đến từ Yên Kinh.” Quách Tiên Nhan suy nghĩ một hồi, sau đó lại đưa ra một câu trả lời mơ hồ, dẫu sao thì xuất thân của Sở Quốc Thiên quả thật chính là nhà họ Sở ở Yên Kinh.
Nghe những lời như thế, Lý Tiêu Minh cũng không dám hỏi nhiều, đến từ Yến Kinh, lại còn là người quen của Bộ tổng chỉ huy, đây căn bản không phải là người mà nhà họ Lý bọn họ có thể tùy tiện đụng vào được!
“Cảnh sát Lý, nếu như anh muốn nhất định phải bắt giữ cậu Trần, tôi cũng không cản anh, chỉ là hậu quả sau này...Anh phải suy nghĩ cho thật kỹ vào!” Quách Tiên Nhan híp mắt cười và nói.
“Tôi nào dám chứ!” Toàn thân của Lý Tiêu Minh kinh sợ một hồi, cười nịnh bợ nói: “Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi, ngay lập tức tôi sẽ đưa người rời khỏi đây, hi vọng cậu Quách đây có thể ở trước mặt cậu Sở giúp tôi nói tốt vài câu, đừng có oán trách nhà họ Lý chúng tôi.”
“Tính cách của cậu Sở đây vô cùng khiêm tốn, nếu như các người không ức hiếp người quá đáng, anh ta cũng sẽ không tức giận để bụng đâu.” Quách Tiên Nhan lắc đầu nói: “Được rồi, những gì cần nói thì cũng nói hết rồi, Lý cảnh sát hãy tự mình xem xét thật kỹ mà làm nhé.”
Quách Tiên Nhan nói xong, liền quay người trở về đại sảnh của buổi tiệc, Lý Tiêu Minh nhìn chằm chằm anh ta, liền nghiến chặt răng đi theo sau.
“Vừa rồi cậu Quách mới cung cấp những manh mối liên quan đến vụ án, theo phân tích của tôi, sự việc lần này không có liên quan đến cậu Sở, rút lui thôi!”
Sau khi Lý Tiêu Minh bước vào trong đại sảnh của buổi tiệc, liền to giọng thông báo kết quả cho mọi người.
Tất cả mọi người nghe tin liền sững sở, bọn họ đều không thể ngờ được Lý Tiêu Minh lại thốt ra những lời như thế, trong chốc lát, bọn họ đã ồn ào xôn xao bắt đầu suy đoán Quách Tiên Nhan rất cuộc đã nói những gì với Lý Tiêu Minh, mà lại khiến anh ta nhanh chóng buông tha cho Sở Quốc Thiên một cách dễ dàng như vậy.
Thế nhưng không đợi mọi người hoàn hồn lại sau sự ồn ào vừa rồi, lời nói của Sở Quốc Thiên lại khiến cho bọn họ lại kinh ngạc sửng sốt hơn.
“Cảnh sát Lý làm một người cảnh sát tốt, thật sự không tồi.”
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên quả nhiên không phải là một người bụng dạ hẹp hòi, hai mắt Lý Tiêu đảo quanh một lượt, vội vàng trả lời: “Cậu Sở, hôm nay là do kẻ họ Lý tôi đây thật quá bốc đồng mà không hề suy nghĩ trước, mong anh đừng trách tội nhà họ Lý chúng tôi!”
“Vậy thì phải xem biểu hiện của anh thế nào rồi.” Sở Quốc Thiên hờ hững nói.
Ầm!
Cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, hoàn toàn vượt quá tầm nhận thức của mọi người, bọn họ phát hiện ra, dường như giọng điệu của Lý Tiêu Minh thậm chí còn mang theo vài ý tốt, đây rốt cuộc là sao chứ?
Chỉ có người phản ứng đầu tiên đó chính là Lưu Mã Kim, ông ta nhìn chằm chằm về phía Lý Tiêu Minh, trầm giọng nói: “Tiêu Minh, cháu có biết là mình đang làm gì không đấy?”
“Chú Lưu, cháu đã điều tra rõ ràng rồi, sự việc lần này không hề liên quan đến cậu Sở, nếu như mọi người không có chứng cứ gì, vậy thì tôi xin phép đi trước nhé.”
Cái gì?
Nghe thấy những lời lặp lại vừa rồi của Lý Tiêu Minh, Lưu Mã Kim cuối cùng cũng xác nhận được bản thân mình không hề nghe lầm.
Chỉ là ông ta không thể tưởng tượng được, tại sao Lý Tiêu Minh lại thốt ra những lời như thế chứ, lẽ nào lại lịch của Sở Quốc Thiên kia lại kinh thiên động địa lắm hay sao?
Trong lúc Lưu Minh Kim đang âm thầm cân nhắc mọi chuyện, Lý Tiêu Du ở bên cạnh tức giận chất vấn: “Lão Hai, chú nói thử xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, rõ ràng là chuyện này chính là do Sở Quốc Thiên lừa gạt, chú làm sao có thể nói là không liên quan đến anh ta chứ?”
Nhìn thấy anh cả một mực kiên quyết như thế, trong lòng Lý Tiêu Minh không khỏi chùng xuống, vẻ mặt anh ta nghiêm túc trả lời: "Anh cả, sự thật em đã điều tra rõ ràng rồi, anh không cần phải nói nữa, mọi người cũng đừng làm khó cậu Sở!”
Lý Tiêu Du nghẹn họng không nói nên lời, ông ta rất hiểu rõ người em trai này của mình, nếu không phải Lý Tiêu Minh gặp phải chuyện gì vướng mắc, chắc chắn sẽ không nói ra những lời như thế.
Lẽ nào là...
Lý Tiêu Du có thể láng mảng đoán ra được chỉ có một khả năng duy nhất, vô thức nhìn về phía Sở Quốc Thiên và Quách Tiên Nhan, quả nhiên lại phát hiện ra, biểu cảm trên khuôn mặt hai người bọn họ vô cùng ung dung thoải mái, dường như căn bản không thèm bỏ ông ta và những người khác vào trong mắt.
Lý Tiêu Du trầm mặc im lặng một hồi, thế nhưng Lưu Mã Kim lại không thể dễ dàng để yên như thế.
Vừa rồi, để trừng trị Sở Quốc Thiên, ông ta đã mất hết mặt mũi với cụ bà rồi, nếu như bây giờ đột nhiên lại bỏ qua như thế, mặt mũi ông ta sẽ mất hết.
Ánh mắt nhìn theo Lý Tiêu Minh định rời đi, Lưu Mã Kim vội vàng tức giận hét lên, nói: “Lý Tiêu Minh! Vừa rồi chú không biết thằng nhóc kia đã nói với cháu những gì, nếu đã như vậy cháu đừng làm xáo trộn mọi thứ, chuyện này hãy để đích thân chú đây giải quyết!”
“Chú Lưu...”
Bước chân của Lý Tiêu Minh bỗng nhiên dừng lại, rất muốn ra sức khuyên nhủ Lưu Mã Kim, thế nhưng đối phương lại không cho anh ta cơ hội này.
Một lần nữa ánh mắt Lưu Mã Kim nhìn về phía Sở Quốc Thiên và nói: “Chàng trai trẻ, sự việc đi đến mức này quả thật đã vượt qua ngoài tầm kiểm soát của ông đây, thế nhưng cậu lại cảm thấy rằng như thế là an toàn rồi, vậy thì quả nhiên cậu đã nghĩ nhiều rồi!”
“Ông Lưu, ông muốn làm gì với Sở Quốc Thiên tôi chứ?” Sở Quốc Thiên nhướng mày cười.
“Rất đơn giản, nếu như cậu chủ động nhận lỗi, tôi có thể nhẹ nhàng xử phạt cậu, nếu như cậu không dám nhận, tôi nhất định sẽ khiến cậu mãi mãi sống trong đau khổ!” Lưu Mã Kim nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Ngay cả khi những lời này nói ra, tất cả mọi người chứng kiến ở đó đều bị chấn động, bởi vì bọn họ đã nhìn thấy được ý chí quyết tâm của Lưu Mã Kim hạ gục Sở Quốc Thiên. Trong đó, người đắc ý nhất chính là Cung Tường Vân, anh ta hoàn toàn có thể nhìn thấy được cây gậy của Lưu Mã Kim đánh lên người Sở Quốc Thiên, trong phút chốc không kiềm được cười ha ha: “Sở Quốc Thiên, mày hãy chờ