Sắc mặt Nam Cung Đức Triệu không mất vui vẻ.
Mộ Phong Lâm ngồi trên giường, trong lòng mười ngàn lần không cam lòng.
Đầu Trọc cảm thấy rất ngạc nhiên, nếu như những người kia đều đã không còn cách khác thì trong nước cũng không còn cách gì nữa rồi. “Bây giờ, người gia tộc Nam Cung dựa vào là Mộ Phong Lâm. Mộ Phong Lâm coi như không còn khả năng dựa vào nữa, trong đại hội, các người còn có thể làm gì được?”
Đầu Trọc hỏi. “Tôi dự định tìm mấy người khả giỏi bên Dược Các về đây, cố gắng dạy dỗ một thời gian tới lúc đó thể đại diện cho gia tộc Nam Cung chúng tôi, nhưng mà..
Nói tới đây thì sắc mặc Nam Cung Đức Triệu càng lúc càng khó coi. “Nhưng mà lúc trước, có nhận được tin tức nói là bên kia bị thần y Sở đó thâu tóm rồi, những thiên tài kia, ngoại trừ người tự nguyện rời khỏi, những kẻ còn lại đều đang ở Dược Các. Tình hình như vậy thì gia tộc Nam Cung của chúng tôi không còn tư cách nhúng tay những chuyện của Dược Các “Cái vị thần y Sở này thật lớn lối! Tôi nghe nói là Mộ Phong Lâm bị thần y Sở này hại, mà giờ thì Dược Các lại bị tên đó thậu tóm rồi. Anh Đức Triệu, cái người thần y Sở định để nhà họ Nam Cung các người phải sụp đổ à!” “Không đơn giản chỉ là như vậy.” Nam Cung Đức Triệu tiếp tục nói. “Lúc trước, anh em tôi tới Y Đạo Môn là vì muốn làm quen, tạo mối quan hệ thân thiết với thần y Sở. Không ngờ là người kia lại hoàn toàn không nể mặt anh em chúng tôi một chút nào, tôi thật không hiểu được vị thần y Sở có lại lịch như thế nào, đã vậy năng lực của người này còn rất giỏi!” “Vậy ý anh là... “Giết tên đó.” Nam Cung Đức Triệu lạnh lùng nói.
Người đàn ông Đầu Trọc bật cười một tiếng, làm động tác phủi bụi trên tay, vẻ mặt nhàn nhã: “Giá cả thì “Sáu trăm tỷ, thế nào?” “Ha ha, anh Đức Triệu, anh cũng biết tôi mà, tôi không có hứng thú với tiền bạc. “Vậy chú muốn cái gì?” Nam Cung Đức Triệu nhíu mày. “Tài sản của gia tộc Nam Cung, đương nhiên không phải toàn bộ, chỉ lấy một phần thôi là được rồi.” Đầu Trọc cười nói.
Sắc mặt Nam Cung Đức Triệu thay đổi: “Lãng Hải Ninh, chú đừng có quá đáng!” “Anh Đức Triệu, anh nói như vậy là không đúng rồi, dù sao thì chúng ta là anh em nhiều năm, hơn nữa, tôi giết cái người thần y Sở kia, đến lúc đó thì Y Đạo Môn, Dược Các, còn có cái Y dược Thanh Di gì gì đó nữa, anh có thể không nhúng tay vào sao? Anh suy nghĩ một chút đi, đến lúc đó, lợi ích trong tay anh còn nhiều hơn của tôi đó, cần gì phải thể hiện sự nhỏ nhen ngay lúc này”
Đầu Trọc thích thú mà nói.
Nam Cung Đức Triệu cắn răng, cuối cùng chỉ có thể đồng ý: “Được, chỉ cần chủ có thể đem được đầu của thần y Sở về đây, thù lao sẽ là hai mươi phần trăm tài sản!” “Thật chứ?” Đầu Trọc nghe vậy thì hai mắt như tỏa sáng. “Chắc chắn. Nhưng điều kiện là chú chỉ có năm ngày thôi!” “Ha ha, anh Đức Tiệu anh coi thường tôi à. Đối phó với một tên lang băm, cho tôi ba ngày đã là nhiều rồi đó, huống chi tới năm ngày?”
Nam Cung Đức Triệu hừ một tiếng, cười nói: “Chú đừng xem thường người ta, Mộ Phong Lâm là tấm gương trước mắt đó”
Đầu Trọc phì cười, liếc nhìn Mộ Phong Lâm, lên tiếng: “Anh Đức Triệu, nói thật lòng, nhà các anh mỗi người đều coi đứa nhỏ này là thiên tài, nhưng trong mắt tôi thì cũng chỉ là một người đứng ở đỉnh cao trong đám người mới mà thôi”
Nói xong thì Đầu Trọc cũng rời khỏi đó.
Trong mắt Mộ Phong Lâm lộ ra vẻ mông lung, nhìn bóng lưng ông ta, nói: “Bố, không thể tin tưởng vào người này được.” “Cho dù không đáng tin thì bây giờ cũng chỉ có thể nhờ tên này giúp thôi. Dù sao, nó không phải chỉ có hư danh. Nam Cung Đức Triệu thở dài nói. “Bố thật sự nghĩ là ông ta có thể đụng tới thần y Sở sao?" “Cho dù có thể đụng tới hay không thì cũng không quan trọng, chuyện quan trọng của chúng ta bây giờ là nghĩ cách lấy được danh hiệu Thần Long!”
Nam Cung Đức Triệu nói với vẻ mặt nghiêm túc.