“Thình thịch!”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tốc độ tim đập của đám người Hạ Văn Tân cũng càng lúc càng nhanh.
“Tân, con chờ chút nữa đưa họ chạy nhanh qua, bố ở lại ngăn cản chúng.. Đột nhiên, Hạ Trọng Thiên nhỏ giọng nói một câu.
“Bố, bố nói bậy bạ gì đó, mục tiêu của chúng là con, cho dù để bố ở lại, vậy con cũng ở lại!” Hạ Văn Tân vừa nghe thế, lập tức trở nên nóng nảy.
“Đậu má! Chỗ gì thối chết đi được!”
“Đù, hay chúng ta qua chỗ khác tìm đi, bọn nhà họ Hạ chắc không trốn ở đây đâu..."
Đúng lúc này, những âm thanh lúc trước lại vang lên lần nữa, làm đám người Hạ Văn Tân toát mồ hôi.
“Hừm!” Rất nhanh, một âm thanh trầm thấp truyền tới, sau đó, tiếng bước chân của đám người kia càng lúc càng xa.
Đám người Hạ Văn Tân không động, mãi hai phút sau, Hạ Văn Tân thở ra một hơi, nói: “Bách Toàn, cậu cùng bố đi tìm cậu Sở đi, bây giờ ngoài cậu Sở ra, không ai giúp được chúng ta cả!”
Hạ Bách Toàn sửng sốt, ngay sau đó nói: “Anh cả, bọn em đi rồi, vậy anh thì sao?”
“Đã là lúc nào rồi cậu còn dây dưa nữa, bố còn đang bị thương, không thể để lâu, bây giờ anh sẽ ra ngoài đánh lạc hướng bọn chúng, mấy người nhớ nhân cơ hội chạy đi tìm cậu Sở hoặc Quách Tiên Nhan!” Hạ Văn Tân quát khẽ một tiếng sau, nhanh chóng đứng dậy, lặng lẽ đi lên phía đầu hẻm.
"Anh cả!”
“Tân.”
Hai bố con gấp gáp muốn giữ lại, nhưng rồi lại sợ hãi tiếng mình làm bại lộ hành tung của mọi người, cuối cùng, bọn họ chỉ có thể trơ hai tròng mắt đỏ tươi, nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Văn Tân.
“Là Hạ Văn Tân! Mau bắt lấy cậu ta!” Ngay lúc này, một tiếng hô to vang lên, ngay sau đó, một đám người điên cuồng đuổi theo Hạ Văn Tân, đám người Hạ Bách Toàn thấy thế, tim đập mạnh, không dám lên tiếng.
Nhưng mà bọn họ không biết võ công, vốn không giúp được gì cả, nếu bây giờ ra đó giúp, chỉ là tự chui đầu vào lưới mà thôi.
Cũng không biết qua bao lâu, sau khi bên ngoài trở nên yên lặng, Hạ Bách Toàn mới đỡ Hạ Trọng Thiên đứng lên, sau đó, con cháu nhà họ Hạ cũng đi theo hai người ra khỏi con hẻm...
Hai mươi phút sau, Sở Quốc Thiên ngồi trực thăng tới bộ Tổng Chỉ Huy. “Chí Tôn!”
Sở Quốc Thiên vừa xuống trực thăng, Trương Hùng và Quách Tiên Nhan đã đợi ở đây từ lâu để chào đón anh.
"Không có chuyện gì xảy ra chứ?” Sở Quốc Thiên nhìn bọn họ một cái nói.
“Không có, chị dâu với cả nhà đều an toàn, bên Uông Gia Kỳ cũng có người âm thầm bảo vệ!” Quách Tiên Nhan vội vàng nói.
Sở Quốc Thiên híp mắt, chỉ thấy cổ tay anh run lên, lấy một cây châm sắc, nói: “Lão Thất, anh quên mất trước đây tôi đã nói gì rồi sao? Nếu như anh còn che đậy kiểu đó, trong một năm sẽ không được công nhận!”
Tức khắc, Quách Tiên Nhan rùng mình một cái, anh ta vội vàng tránh phía sau Trương Hổ nói: “Cậu Sở, đừng đừng đừng, tôi sai rồi...
“Cho anh ba giây” Sở Quốc Thiên lạnh nhạt nói.
“Cậu Sở, chuyện là như thế này, Hạ Văn Tân bị bắt, vừa rồi ông Hạ có tìm tôi, theo như lời của bọn họ, Hạ Văn Tân vì giúp bọn họ thoát thân, mới bị bắt..." Quách Tiên Nhan nhanh chóng nói một câu.
Sở Quốc Thiên nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng: “Trước khi tôi đi không phải có dặn phải bảo vệ bọn họ sao? Sao chuyện lại thành ra như vậy!”
"Cậu Sở, chúng ta không có lực lượng bộ Tổng Chỉ Huy, những người có năng lực lại ở bên chỗ Dương Cảnh... Quách Tiên Nhan nhanh chóng giải thích.
Sở Quốc Thiên biết Quách Tiên Nhan nói sự thật, anh trầm ngâm hai giây, liền nhẹ giọng hỏi: “Điều tra rõ là người nào bắt Hạ Văn Tân chưa?”
“Nhà họ Nam Cung!”
Nghe thấy cái này tên, Sở Quốc Thiên phát lạnh, Hạ Văn Tân xảy ra chuyện lần này, hiển nhiên là có liên quan đến mình, mà nhất định Nhà họ Nam Cung chỉ vừa mới bắt đầu, nếu không nhanh chóng xử lý, Nhà họ Nam Cung có lẽ sẽ giống nhà họ Lý kia, làm hại đến gia đình anh!