Nhưng tốc độ cũng không quá nhanh. "Ơ? Mẹ đầu rồi?” Đến trước cửa nơi có gấu trúc, Bảo Nhi mới phát hiện bên cạnh không có hình bóng của Lâm Thanh Di, khuôn mặt đầy căng thẳng hỏi.
Sở Quốc Thiên quay đầu, lúc này mới nhìn thấy Lâm
Thanh Di bị bọn họ nhất thời sơ sảy mà lãng quên, liền đặt
Bảo Nhi trên vai của anh: “Mẹ ở bên đó, vẫy tay với mẹ đi.”
Sau khi Bảo Nhi phóng tầm mắt ra xa, lúc này mới thấy Lâm Thanh Di ở cách đó không xa, vui vẻ vẫy tay nói: “Mẹ ơi, mau đến đây, con với bố ở đây, mẹ tuyệt đối đừng đi mất nhé.
Lâm Thanh Di chen chúc trong đám người qua đó, đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của Bảo Nhi, nói: “Con là đồ không có lương tâm, cứ như vậy mà để mất mẹ rồi, gấu trúc quan trọng hay mẹ quan trọng? “Đương nhiên là mẹ quan trọng rồi, hì hì, mẹ ơi thơm thơm" Bảo Nhi vừa nói vừa chu môi nhỏ lên, muốn Làm Thanh Di thơm thơm.
Lâm Thanh Di trực tiếp ôm Bảo Nhi trong lồng ngực, vừa lòng thỏa ý hung hằng hôn mấy cái lên mặt con gái nhà mình, lúc này mới cân bằng lại không ít
Mấy phút sau, Sở Quốc Thiên đã mua vé vào cửa xong liền trở về, vẫy tay với Lâm Thanh Di: "Để anh ôm con đi. “Không cần đâu, em ôm một chút đi." Lâm Thanh Di cười cười nói.
Sở Quốc Thiên gật đầu: “Vậy chúng ta vào trong thôi. “Được.” Lâm Thanh Di đáp lời, hai người lần lượt đi vào khu gấu trúc.
Du khách bên trong mỗi người đều cầm điện thoại không ngừng chụp ảnh lưu niệm.
Bảo Nhi vui vẻ ghé vào bên trên cửa sổ thủy tinh, phấn khích hướng về phía mấy con gấu trúc múp míp bên trong chào hỏi: “Này, gấu trúc bảo bối, mình là Bảo Nhi, chúng ta làm bạn đi.
Không biết có phải trùng hợp hay không mà Bảo Nhi vừa dứt lời, một con gấu trúc nhỏ đang ngồi gặm cây trúc bên trong đồng thời một tay khác còn dơ lên lắc lắc giống như đáp lại lời của Bảo Nhi. “Bố mẹ hai người đã nhìn thấy chưa? Gấu trúc nhỏ đang chào hỏi Bảo Nhi đó, bé ấy muốn làm bạn với Bảo Nhĩ đấy” Bảo Nhi cười ha ha ha, quay đầu chia sẻ vưới Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di chuyện vui của mình. “Đó là bởi vì Bảo Nhi nhà chúng ta vừa ngoan ngoãn vừa dễ thương, gấu trúc nhỏ nhìn thấy Bảo Nhi cũng rất thích đó.” Lâm Thanh Di cười nói.
Sở Quốc Thiên nhìn Bảo Nhi hỏi: “Vậy Bảo Nhi có biết gấu trúc trong tiếng anh nói như thế nào không?” Bảo Nhi càng cười vui vẻ hơn.
Bảo Nhi chớp chớp đôi mắt nhỏ, bộ dạng bố không thể làm khó được con; “Đương nhiên là biết ạ, mẹ đã từng dạy cho Bảo Nhi rồi, là Panda a”
Sở Quốc Thiên sờ sờ đầu nhỏ của Bảo Nhi: “Bảo Nhi thật thông minh. Sau đó Bảo Nhi muốn chụp ảnh, vốn dĩ Lâm Thanh Di định để mình chụp ảnh nhưng Bảo Nhi muốn ba người cùng chụp. Sau khi đành phải tìm một vị du khách nhiệt tình giúp bọn họ chụp mấy tấm ảnh, Bảo Nhi lúc này mới vừa lòng thỏa ý.
Ở trong khu gấu trúc phải đến khoảng chừng bốn mươi lăm phút, mấy người Sở Quốc Thiên mới rời đi.
Từ trong khu đi ra, Lâm Thanh Di lấy tay làm quạt quạt gió, trên thái dương có mồ hôi nhỏ xuống, xem bộ dạng đang nóng bức vô cùng.
Thời tiết bây giờ đang là thời điểm nóng, đừng nói là nơi đông người như vườn bách thú.
Thời tiết thế này, ở trong phòng điều hòa ăn dưa hấu mới là hạnh phúc nhất.
Để ý thấy Lâm Thanh Di nóng nực như vậy, Sở Quốc Thiên nói: “Phía trước có một tiệm nước giải khát, anh đi qua đó mua mấy chai nước. “Chúng ta cùng đi đi.” Lâm Thanh Di nhìn về hướng tiệm nước giải khát một chút. “Không cần, em với con chờ anh ở đây đi.” Sở Quốc Thiên nói một tiếng liền một mình đi qua đó.
Nhìn theo bóng lưng Sở Quốc Thiên, cô cũng không quá cố chấp.
Chính vào khoảng thời gian chờ đợi, một người đàn ông xa lạ lén lén lút lút tới gần phía Lâm Thanh Di.