Làm sao có thể chứ?
Cô mới chỉ gặp anh ấy có vài lần, không nên như vậy sao?
Dường như có thể cảm nhận được Lâm Thanh Di đang suy nghĩ điều gì, tiếng đàn chợt dừng lại, người đàn ông chơi đàn cũng từ từ đứng dậy, đối mặt với ba người phụ nữ. Anh ấy chính là Sở Quốc Thiên sau khi đã dịch dung.
Trong ba người phụ nữ ngoại trừ Sở Anh Ngọc đã nhìn thấy Sở Quốc Thiên sau khi dịch dung ra thì mẹ con Lâm Thanh Di chỉ nhìn thấy anh đeo mặt nạ, nhưng bất kể đó là ai, lúc này cho dù đang đối mặt với Sở Quốc Thiên đang đứng trong một biển hoa như vậy thì họ không thể làm gì khác được ngoài để cho trái tim đập rộn rã, sắc mặt cũng dần trở nên phiếm hồng.
Đặc biệt là Lâm Thanh Di, khi bắt gặp ánh mắt sắc bén và sâu thẳm của Sở Quốc Thiên, cô có chút bối rối không thể giải thích được, cô vô thức dời tầm mắt đi chỗ khác, không dám nhìn trực diện vào anh ấy. “Hoan nghênh các quý cô đến đây.” Giọng nói âm trầm từ tính của Sở Quốc Thiên vang lên, khỏe môi anh ấy nhếch lên, nở nụ cười. “Thần y Sở, anh... cách trình diễn trên sân khấu của anh... thật là độc đáo!” Sở Anh Ngọc nuốt nước bọt, trả lời trước. “Chào cô Sở, nếu cô đã đến đây rồi thì hãy cùng dùng bữa với chúng tôi đi.” Sở Quốc Thiên nói xong bèn chỉ vào bàn ăn cũng được đặt trong biển hoa rực rỡ đó. “Vâng.”
Ba người phụ nữ gật đầu rồi ngồi vào bàn ăn.
Nhìn đồ ăn thịnh soạn trước mặt và biển hoa lãng mạn, xinh đẹp vây xung quanh, cho dù là Triệu Mai Hương, Sở Anh Ngọc hay Lâm Thanh Di đi chăng nữa thì trong lòng bọn họ cũng cảm giác như đang bước trong mơ.
Nhưng mà Sở Quốc Thiên không nói gì thêm nữa, sau khi chào hỏi ba người phụ nữ xong xuôi thì anh liền thưởng thức bữa tối trước mặt. “Chủ tịch Sở, tôi cũng đâu phải là khách mời của anh đầu, anh... anh cũng bày vẽ quá rồi!” Cuối cùng, vẻ mặt
Lâm Thanh Di rất phức tạp, đành bật ra một câu. Sở Quốc Thiên nhai thức ăn trong miệng, còn dịu dàng hỏi: “Em có thích không?”
Bắt gặp ánh mắt sâu kín của Sở Quốc Thiên, còn nghe những lời nói trìu mến của anh, khuôn mặt Lâm Thanh Di đột nhiên đỏ bừng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhìn phản ứng của hai người bọn họ, Sở Anh Ngọc ngồi ở bên cạnh hơi kinh ngạc, họ nói rằng thần y Sở thích Lâm Thanh Di xem ra không phải là không có căn cứ... “Thích, chỉ là..
Một lúc lâu sau, Lâm Thanh Di mới dám nói thật một câu, nhưng cô còn chưa nói xong thì Sở Quốc Thiên đã cắt ngang: “Chỉ cần em thích là được, những chuyện khác em không cần phải bận tâm đến, bởi vì những thứ này đều là do tôi chuẩn bị riêng cho em cả mà”
Tâm trí Lâm Thanh Di loạn như cào cào, cô bèn lái sang chủ đề khác: “Chủ tịch Sở, bản nhạc piano vừa rồi anh chơi tên là gì vậy, hình như tôi chưa nghe qua bao giờ. “Mèo mù vớ phải cá rán thôi, với lại tôi đàn khúc này là lấy cảm hứng từ những năm tháng trưởng thành của mình suốt bao năm qua. Sở Quốc Thiên cười nói. Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org
Trong lòng Lâm Thanh Di chợt cảm thấy sợ hãi, mặc dù phong cách biểu diễn của Sở Quốc Thiên rất bình tĩnh và điềm đạm, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được những gì Sở Quốc Thiên muốn thể hiện từ giai điệu piano vừa rồi.
Nếu đây thực sự là cảm hứng từ những năm tháng trưởng thành của anh ấy, chắc hẳn là rất ly kỳ...
Nhưng ngay sau đó, cô hoàn hồn lại, nhìn Sở Quốc Thiên nói: “Chủ tịch Sở, anh... tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Lâm Thanh Di đã muốn hỏi câu này từ lâu, dù sao thì trong lúc cô sa sút, Công ty Hữu hạn Y dược Thanh Di đã nhận cô ấy vào làm, nhưng cô đã vào làm việc lâu như vậy mà vẫn chưa có đóng góp gì nhiều cho công ty, thế mà bọn họ chẳng bao giờ nặng lời với cô nửa câu nào.
Vì vậy, trong lòng cô như có một tảng đá nặng đè lên.
Tiết mục của Sở Quốc Thiên hôm nay đổi lại là bất kỳ người phụ nữ nào khác thì họ đều sẽ rất cảm động, cũng sẽ mãn nguyện lắm cho coi, nhưng cô lại không như vậy, trong lòng cô ngoài sự hoảng loạn ra còn có cảm giác máy náy nữa.
Bởi vì cô là vợ của Sở Quốc Thiên, cô có cảm giác như mình và Chủ tịch Sở như thế này là đang phản bội Sở Quốc Thiên!