Tuy rằng anh đã dịch dung, nhưng với sự thông minh của La Vân, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán được đó là anh, cho dù không thể trăm phần trăm xác định, nhưng cũng sẽ hoài nghi tới anh.
Huống chi, chuyện Triệu Lạc Dĩnh hôn mê bất tỉnh sớm đã bị Triệu Thiên Hoằng làm cho mọi người biết rõ, hiện tại Triệu Lạc Dĩnh lại đột nhiên bình phục, Triệu Thiên Hoằng đã từng xin thuốc ở Dược Các, cho nên anh cũng đã chuẩn bị tốt cho khả năng mọi chuyện sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.
Nghĩ như vậy, anh thản nhiên phân phó: “Dẫn anh ta “Vâng, thưa cậu Sở!” vào
Ngay sau khi Triệu Thiên Hoằng rời đi không bao lâu, một người đàn ông trung niên mặt trắng không có râu đi vào trong văn phòng, hiển nhiên đây chính là Viên Duy trong miệng Triệu Thiên Hoằng “Thần y Sở, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!” Viên Duy rất khách sáo, nói chuyện với Sở Quốc Thiên còn hơi kh người xuống. “Anh Viên không cần phải khách sáo, xin mời ngồi.” Sở Quốc Thiên bắt tay Viên Duy rồi nói. “Cảm ơn. Viên Duy cũng không khách khí làm gì, nói xong thì trực tiếp ngồi xuống.
Thấy Viên Duy vẫn luôn quan sát mình, Sở Quốc Thiên cười cười, nói ngay vào điểm chính: “Anh Viên, anh cũng thấy tôi rất bận rộn, cho nên anh có chuyện gì thì cứ nói đi đừng ngại. “Được, nếu Thần y Sở nói chuyện vui vẻ sảng khoái như vậy, họ Viên tôi cũng không giấu diếm, là như thế này, sở dĩ tôi đến tìm anh, chính là hy vọng anh có thể đem Ban Hổ Châu trả lại cho Dược Các chúng tôi, dù sao thì Ban Hổ Châu có ý nghĩa rất lớn đối với chúng tôi, chuyện này có liên quan đến tương lai của Dược Các chúng tôi!” “Bằng chứng đâu?” Sở Quốc Thiên thản nhiên hỏi. “Thần y Sở có ý gì?” Viên Duy nhướng mi nói. “Nếu các người đã nói tôi cầm Ban Hổ Châu của người, vậy ít nhất phải lôi ra chứng cứ thuyết phục chứ? Chẳng lẽ chỉ dựa vào việc anh ăn nói linh tinh, bắt tôi đưa gì là tôi phải nghe theo hay sao?" Sở Quốc Thiên trả lời. “Thần y Sở, tất cả mọi người đều là người có lòng tự trọng, chuyện đến bây giờ anh và tôi đều đặc biệt rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hơn nữa Triệu Lạc Dĩnh cũng đã hoàn toàn bình phục, anh nói những thứ này thì không có ý nghĩa sao?” Viên Duy nói. “Vậy nên nói, các người không có bằng chứng?”
Thấy Sở Quốc Thiên quyết tâm không muốn thừa nhận, Viên Duy nhịn không được tức giận trong lòng, anh ta kiềm chế tính tình nói: “Thần y Sở, tình huống của cô Triệu Lạc Dĩnh thì anh so với tôi rõ ràng hơn, tuy rằng y thuật của anh quả thật rất lợi hại, nhưng muốn cứu sống cô ấy còn phải dùng thêm Ban Hổ Châu mới có khả năng, anh đừng nói với tôi biết ngài không biết chuyện này chứ?" “Còn không phải quá rõ rồi sao, tôi đích thân nghiên cứu phương thuốc chữa khỏi cho cô ấy cơ mà.” Sở Quốc Thiên lắc đầu nói. “Anh. " Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha!!!
Sắc mặt Viên Duy cứng đờ, trầm giọng nói: “Thần y Sở, anh thật sự không có ý định trả lại Ban Hổ Châu sao?” “Anh Viên, anh nói cái gì tôi thật sự không rõ ràng lắm, chỉ là nếu các người thật sự muốn Ban Hổ Châu, tôi có thể cho các người một cơ hội.” Sở Quốc Thiên lạnh nhạt nói. “Cơ hội gì?” “Anh trở về tìm người có y thuật tốt nhất Dược Các các người tới đây so tài với tôi một trận, nếu có thể thắng được tôi, tôi tặng miễn phí cho các người một gốc Ban Hổ Châu.
Viên Duy kinh ngạc, anh ta như thế nào cũng không nghĩ tới Thần y Sở lại nói như vậy, chỉ là anh ta nhanh y chóng khôi phục lại bình tĩnh, sau đó đưa cho Sở Quốc Thiên một lá thư khiêu chiến. “Thần y Sở, Các chủ chúng tôi đã sớm nghe nói y thuật siêu phàm của anh, anh ấy đối với chuyện này cực kỳ hứng thủ, cho nên muốn tìm anh bàn luận một chút về y thuật, mong anh không keo kiệt dạy bảo!” Viên Duy cười nói.
Đối với việc Dược Các sớm đã có chuẩn bị, Sở Quốc Thiên cũng không ngoài ý muốn, anh tiện tay tiếp nhận, gật đầu nói: “Có thể, nếu tôi thua, tôi nhất định sẽ dùng hai tay dâng lên Ban Hồ Châu cho các người." “Như vậy thì không còn gì bằng rồi”
Viên Duy gật đầu cười nói, ngay khi anh ta chuẩn bị rời đi, nào biết lúc này Sở Quốc Thiên lại sâu kín hỏi một câu: “Nhưng... Nếu các người thua tôi thì sao?”