Lúc này, ở trong một cách phòng bệnh, Triệu Mai Hương đang nằm một cách yên tĩnh ở trên giường bệnh và Lâm Minh Quang đang ngồi ở bên giường bệnh với vẻ mặt đầy sự lo lắng.
Khi Sở Quốc Thiên đi đến trước phòng bệnh thì phát hiện Quách Tiên Nhan đang ngồi ở trên chiếc ghế bên ngoài giường bệnh. “Chú bảy, sao chú lại ở đây, rốt cuộc mẹ vợ của anh đã xảy ra chuyện gì vậy?” Sau khi Sở Quốc Thiên nhìn ở xung quanh và không thấy có người bèn hỏi Quách Tiên Nhan một câu. "Anh Thiên, là anh Hùng bảo em đến đây và nói là phải bảo vệ an toàn cho mẹ vợ của anh!” Quách Tiên Nhan vội vàng đứng dậy nói: “Vào nửa tiếng đồng hồ trước, mẹ vợ của anh ra ngoài mua thức ăn thì kết quả bị một chiếc xe khách nhỏ đột nhiên chuyển hướng ở ngã tư tông trúng”
Sở Quốc Thiên cau mày lại và hỏi: “Có điều gì khác thường hay không?" “Sau khi vụ việc xảy ra thì anh Hùng đã kịp thời nhận được tin tức và trích băng ghi hình vụ việc của camera giám sát ra, thế nhưng tất cả những manh mối đều rất bình thường mà không giống như một vụ cố ý gây thương tích, nhưng mà em vẫn luôn cảm thấy rằng vụ việc này rất khác thường.” Quách Tiên Nhan đáp lại bằng giọng nói trầm thấp.
Sở Quốc Thiên không hề nói lời nào, anh đột nhiên nghĩ đến chuyện Lâm Thanh Di bảo anh nhanh chóng rời khỏi Hoàn Châu liền không khỏi lên tiếng hỏi: “Chú còn nhớ biển số xe không?”
Quách Tiên Nhan sửng sốt và đáp lại một cách vô thức: “Là biển số của Hoàn Châu
Trong đôi mắt của Sở Quốc Thiên liền bùng lên một luồng sát khí ngay lập tức khi nghe thấy câu nói này, bây giờ anh đã xác định rằng vụ việc này chắc chắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó, cho dù không phải là do nhà họ Lý làm ra thì cũng không thể không dính líu đến những gia tộc quyền thế kia được! “Chú bảy, chủ hãy bảo Trương Hùng để ý đến động tĩnh của những gia tộc quyền thế kia ở Hoàn Châu một chút và dùng tốc độ nhanh nhất để điều tra xem rốt cuộc có phải bọn họ đã bày kế tông trúng mẹ vợ của tôi hay không. Sở Quốc Thiên suy nghĩ một lúc rồi lạnh lùng căn dặn. “Vâng thưa anh Thiên!”
Quách Tiên Nhan đáp lại một câu theo bản năng thế nhưng lại khựng lại hai giây và nhìn vào Sở Quốc Thiên mà nói một cách do dự: "Anh Thiên, em có một đề nghị “Nói” “Anh Thiên, bây giờ nếu như anh đã nhúng tay vào thế lực đen tối ở Hoàn Châu thì em nghĩ rằng chúng ta hoàn toàn có thể giao chuyện này cho Dương Cảnh hoặc là Hạ Văn Tân để cho bọn họ đi điều tra, nếu như để cho anh Hùng nhúng tay vào thì em sợ rằng sẽ dẫn đến sự chú ý của người khác và lại để lộ thân phận của anh một lần nữa.....
Sở Quốc Thiên híp mắt lại rồi sau đó gật đầu nói: “Vậy thì hãy giao cho Dương Cảnh đi điều tra đi, bây giờ Hạ Văn Tân bận đến sứt đầu mẻ trán rồi nên tạm thời không cần đến cậu ấy
Ý kiến của Quách Tiên Nhan rất đúng trọng tâm, bây giờ Sở Quốc Thiên vẫn chưa hoàn toàn chiếm lấy trái tim của Lâm Thanh Di, cho dù muốn đi thăm Bảo Nhi thì anh cũng chỉ có thể lén lút đến thăm trường mẫu giáo vào lúc rảnh rỗi mà thôi.
Nếu như thân phận của anh bị để lộ quá sớm thì anh vẫn có thể dễ dàng giải quyết những nhà quyền thế như nhà họ Lý kia, thế nhưng lại khó giải quyết nhà họ Sở của Yên Kinh, tuy rằng trước đây anh có thái độ rất cứng rắn đối với ông quản gia Sở Mai do nhà họ Sở cử đến nhưng mà nếu như thật sự phải đối mặt thì chưa chắc anh có thể ra tay một cách tàn nhẫn được. “Tổng giám đốc Quách! Ba mẹ của tôi sao rồi...... Sở Quốc Thiên? Sao anh cũng ở đây?” Ngay vào lúc này, một giọng nói êm tại truyền vào trong tại của hai người bọn họ.
Cả hai người nhìn theo nơi phát ra giọng nói liền nhìn thấy Lâm Thanh Di đầy vẻ lo lắng và đang vội vàng chạy về phía bọn họ đến nỗi thở không ra hơi.
Vốn dĩ Lâm Thanh Di đang làm việc ở trong công ty, cô cũng mới biết mẹ mình bị tai nạn xe sau khi nhận được cuộc gọi của Quách Tiên Nhan, chỉ là cô không ngờ rằng khi cô vội vàng chạy đến bệnh viện lại nhìn thấy Sở Quốc Thiên cũng ở nơi này. “Tổng giám đốc Lâm, cô đi vào thăm dì trước được không?” Quách Tiên Nhan cảm nhận được bầu không khí trở nên hơi vi diệu nên liền bảo Lâm Thanh Di đi vào phòng bệnh trước. “Được.” Lâm Thanh Di liếc mắt nhìn Sở Quốc Thiên một cái rồi vội vàng đi vào phòng bệnh. "Bố à! Mẹ con sao rồi... Sau khi Lâm Thanh Di chạy vào phòng bệnh liền nhìn thấy Triệu Mai Hương đang đeo mặt nạ dưỡng khí và vẫn hôn mê chưa tỉnh, mũi cô lập tức trở nên chua xót và nghẹn ngào hỏi.
Lâm Minh Quang nhìn thấy vậy cũng không nhịn được mà thở dài một cái, ông ta nói với đôi mắt đỏ ửng: “Tình hình rất tồi tệ, bác sĩ nói rằng bây giờ vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm!”
Ngay lập tức, Lâm Thanh Di không thể kiềm chế được nữa mà rơi nước mắt, thế nhưng cô chưa kịp nói lời nào thì cánh cửa phòng bệnh được mở ra từ bên ngoài, vài nhân viên y tế bước vào “Các người có phải là người nhà của bệnh nhân không?" Một vị bác sĩ trung nước đang đi đầu hỏi một cách nghiêm túc. “Vâng thưa bác sĩ, tôi là con gái của bệnh nhân, đây là bố của tôi!” Lâm Thanh Di vội vàng lau nước mắt và trả lời. “Nếu như các người là người nhà của bệnh nhân thì tôi sẽ nói thẳng luôn. Vị bác sĩ trung niên kia gật đầu và nói tiếp: “Tình trạng hiện tại của bệnh nhân rất tồi tệ, tôi đề nghị hãy nhanh chóng làm phẫu thuật, thế nhưng chi phí phẫu thuật rất đắt tiền, nếu như các người muốn cứu lấy bệnh nhân thì phải trả phí trước "Không thành vấn đề, phải trả bao nhiêu tiền?” Lâm Thanh Di vội vàng nói. “ít nhất là mười lăm tỷ.” Vị bác sĩ trung niên kia nhìn vào xấp tài liệu ở trong tay và nói. “Cái gì? Mười lăm tỷ ư!” Lâm Minh Quang giật mình nói.
Lâm Thanh Di cũng không khỏi nhíu đôi mày lại và nói: “Bác sĩ, đây là cuộc phẫu thuật gì vậy, sao lại đắt đến như thế?”
Bản thân bọn họ cũng xuất thân từ dòng họ y khoa, tuy rằng y thuật của bản thân không quá xuất