Chương 416 So với châu chấu lớn hơn một chút
”Ngài Mạc, nếu không thì ngài cứ nổ súng thử xem?” Sở Quốc Thiên trêu tức nói.
Nghe anh nói như thế, lại nhìn thấy trong phòng đầy ắp thành viên của Y Đạo Môn, cho dù là Mạc Trương Tùng hay là một đám vệ sĩ, tất cả đều không dám hành động bộp chộp.
Bọn họ hết sức chắc chắn rằng, chỉ cần bản thân hơi lộn xộn một chút thôi, cả đám thành viên Y Đạo Môn này nhất định sẽ liều lĩnh mà xông lên.
Bọn họ đúng là có súng, dòng họ của bọn họ đúng là rất có thực lực, nhưng mà có thể giống như Vương Tuấn Khải đã nói trước đó, bây giờ chính là xã hội pháp trị, một khi bọn họ nổ súng, bất luận là ai bị thương cũng sẽ khiến cho nhiều người tức giận, cơ bản không có cách nào khác để trốn tội được.
Nghĩ như vậy, cho dù là thân phận của Mạc Trương Tùng có hơn người đến thế nào thì cũng nhịn không được, gương mặt già nua căng đến ỗi đỏ bừng: “Thần y Sở, cậu rốt cuộc có ý gì đây? Chưa tính đến chuyện cậu không chữa trị cho tôi, thế mà cậu còn ở khắp nơi chống đối lại tôi, có phải cậu bị điên rồi hay không?”
Anh cười khẽ một tiếng, tiếp tục đi về phía ông ta.
Nhưng mà ngoài ý muốn chính là, lần này một đám vệ sĩ chẳng qua chỉ thoảng ngăn trở một chút, không có tiếp tục hành động xốc nổi.
Mà sau khi anh tới gần Mạc Trương Tùng, lại bất ngờ thay đổi phương hướng, tiếp theo đó dùng tốc độ nhanh như sét đánh mà tung ra một cái tát. "Bop!"
Tiếng bạt tai thanh thủy vang lên, mọi người giật mình sợ hãi, phát hiện anh thế nhưng lại cho quản gia ăn một cái tát, trong nháy mắt đã đánh mặt tên quản gia kia thành đầu heo.
Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ!
Mạc Trương Tùng thấy thế, tức giận đến mức toàn thân run lên, ông ta tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm vào anh nói: “Cậu, quá đáng rồi đó!”
Quản gia nghe vậy, rốt cuộc cũng phản ứng lại, ông ta run rẩy chỉ ngón tay vào anh, tràn đầy ngạc nhiên nói: “Cậu... cậu mà cũng dám đánh tôi sao?” "A!"
Nào biết được, lời này của ông ta vừa thốt ra, anh lập tức chặn ngang bẻ gãy ngón tay ông ta, khiến cho ông ta đau đến mức trực tiếp la hét gào khóc.
Mà đến đây rồi anh cũng không chịu dừng tay, trong lúc quản gia không ngừng kêu rên, anh lại dùng tốc độ nhanh như điện giật lóe lên đánh về phía ông ta. Dưới tình huống ông ta không hề có lực phản kháng, anh đánh rụng cả hàm răng già của ông ta. “Ngài... ngài... cứu tôi với...
Ông ta nhìn thấy đầy đất đều là răng và máu đỏ tươi, vừa run vừa sợ, tràn đầy tuyệt vọng hướng về phía Mạc Trương Tùng kêu cứu.
Sắc mặt Mạc Trương Tùng đã sớm xầm xì hết mức, ông ta ngấm ngầm dán mắt nhìn về phía anh, cực kỳ lạnh lẽo nói: “Thần y Sở, chẳng lẽ cậu thực sự cho rằng tôi không dám động tới cậu hay sao?” “Vậy thì ông cứ thử xem là biết." Anh cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt đã nhấc bổng ông ta lên giữa không trung.
Trong lúc nhất thời, thân thể Mạc Trương Tùng vốn đã không tốt lập tức một lần nữa kịch liệt ho khan. “Ngài Mạc!” “Buông ra, ngài Mạc!” “Nếu không buông thì cũng đừng trách chúng tôi không khách khí” Cả đám vệ sĩ thấy thể lập tức khẩn trưởng, theo bản năng nhằm họng súng vào người anh.
Đến loại thời điểm này, cho dù bọn họ có sợ sẽ khiến nhân dân phẫn nộ thì cũng không dám tiếp tục thời ơ nữa rồi. Dù sao Mạc Trương Tùng cũng là ông chủ của bọn họ, nếu như ngay cả ông chủ mà cũng không bảo vệ được, như vậy bát cơm này bọn họ cũng đừng ăn nữa.
Nhưng mà không đợi anh có hành động gì, chỉ thấy đám người Vương Trạch đột nhiên bắn ra từng đợt kim châm cứu, trong nháy mắt đã làm cho súng trong tay đám vệ sĩ rơi xuống mặt đất. “Đừng nhúc nhích!”
Mắt thấy đám vệ sĩ này còn muốn đi nhặt súng, đảm người Vương Trạch một lần nữa móc ra một nắm kim châm cứu, nói với giọng tràn đầy uy hiếp.
Nếu như có thể, bọn họ cũng không muốn khai chiến với nhà họ Mạc, thế nhưng bây giờ bọn họ cũng không còn cách nào khác, bọn họ chính là người của Y Đạo Môn. Bây giờ người sáng lập ra Y Đạo Môn là anh đã cố ý muốn khai chiến với nhà họ Mạc, bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo. “Phi... phi kim châm cứu sao?”
Mạc Trương Tùng nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của đám người Vương Trạch, khó khăn lắm mới có thể nặn ra mấy chữ.
Lúc này, một đám thành viên của Y Đạo Môn cũng nhanh chóng thu hồi súng lục vương vãi đầy đất.
Mạc Trương Tùng nhìn cảnh này ở trong mắt, lập tức biết bọn họ đã mất đi ưu thế, hoàn toàn vô lực nói: “Thần y Sở, cậu... cậu hãy thả tôi xuống...
Anh cũng không có từ chối, sau khi nhìn ông ta một cái, tiện tay ném ông ta sang một bên, ngay lập tức, Mạc Ủng hộ team chúng mình bằng* cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org
Trương Tùng lại ho khan một trận mãnh liệt.
Cũng không biết ông ta đã họ bao lâu, ngay lúc mà ông ta suýt chút nữa thhì họ luôn cả phổi ra, anh rốt cuộc cũng không nhịn được châm ông ta một kim châm cứu. Trong nháy mắt, đám người lập tức kinh ngạc phát hiện Mạc Trương Tùng đã không còn họ nữa.
Mạc Trương Tùng bị chiêu này của anh làm cho kinh sợ tới mức vô cùng, sau khi ông ta hít sâu mấy hơi, lúc này ông ta mới chậm rãi nói: “Thần y Sở, cậu... vì sao cậu phải đối xử với chúng tôi như vậy?” “Vì sao à?” Anh lạnh nhạt nói: “Trước đó tôi đã nói rồi, các người dám đánh người ở Y Đạo Môn của tôi, nếu không cho tôi một lời giải thích rõ ràng thì không có khả năng rời đi dễ dàng như vậy đâu!”
Ông ta trừng mắt, tràn đầy kinh ngạc nói: “Cậu chỉ vì một chút chuyện nhỏ như vậy, thế nhưng không tiếc đánh đập tàn nhẫn nhà họ Mạc chúng tôi sao?” “Các người dám đánh người ở Y Đạo Môn của tôi, thì tại sao tôi đây lại không thể đánh các người ở Y Đạo Môn cơ chứ?” Anh cười lạnh: “Nhà họ Mạc rất mạnh sao? Chẳng qua chỉ là một con châu chấu hơi lớn một chút mà thôi!”
Châu chấu sao?
Tất cả mọi người đều bị cái ví von xem thường này của anh làm cho sự ngây người.
Nhà họ Mạc chính là nhà giàu sang quyền thế bậc nhất ở Yên Kinh, vậy mà ở trong mắt của anh chỉ là một con châu chấu hơi lớn một chút, chẳng lẽ thực lực của anh thật sự đã lợi hại đến nước này rồi sao?
Không chỉ có người của nhà họ Mạc mà ngay cả người của Y Đạo Môn cũng sững sờ nhìn anh, sau một lúc lâu tất cả đều không nói ra lời. “Có lẽ ở trong mắt người khác, nhà họ Mạc của các người rất lợi hại, nhưng ở trong mắt của tôi, các người chẳng qua chỉ là một đám con sâu cái kiến mà thôi. Đặc biệt là vừa rồi sau khi các người ra tay đánh người xong, các người cũng đã hoàn toàn bị liệt vào danh sách đen của tôi rồi!”
Anh nói xong, bàn tay to lập tức vung lên, nói: “Tất cả thành viên của Y Đạo Môn nghe lệnh, đánh gãy tay chân toàn bộ đám người nhà họ Mạc này cho tôi, sau đó ném ra bên ngoài!” “Rõ! Thưa ngài Sở!”
Bao gồm cả Triệu Thiên Hoằng ở bên trong đám người, tất cả mọi người đồng loạt đánh về phía đám người Mạc Trương Tùng.