Sở Quốc Thiên nói, làm đại não Lý Phát Nhân chấn động, mãi một lúc lâu sau, bà mới không dám tin nói: “Cháu... Cháu là ông chủ của Y dược Thiên Di?”
“Đúng vậy, Quách Tiên Nhan chỉ là đại lý.” Sở Quốc Thiên nghiêm túc nói.
Sau khi xác nhận lại một lần nữa, Lý Phát Nhân bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn, nhưng mà rất nhanh sau đó, bà lại lắc đầu, nói: “Sở Quốc Thiên, bà vẫn chưa lú lẫn đâu, cháu cũng đừng đùa bà như thế chứ.”
Tuy rằng Sở Quốc Thiên trở về không bao lâu, làm không ít chuyện cũng rất xuất sắc, nhưng cũng không thể khiến bà tin rằng anh là ông chủ Y dược Thiên Di.
Y dược Thiên Di đang phát triển cực kì nhanh chóng, theo thời gian, có thể vượt xa mấy ông chủ giàu có tỉnh Hoãn. Tại sao một doanh nhân trẻ mới nổi trong giới kinh doanh lại là cháu bà được, anh thậm chí còn không có công việc ổn định?
“Bà ngoại..."
“Được rồi, cháu đừng lại gạt bà nữa, cho dù cháu nói thế nào, bà cũng không tin đâu!” Sở Quốc Thiên muốn giải thích, Lý Phát Nhân lại không chút do dự ngắt lời anh.
Sở Quốc Thiên thấy thế, chỉ có thể nở một nụ cười chua xót, đồng thời cũng từ bỏ việc tiếp tục chứng minh.
“Bà ơi, ông chủ mời bà qua đó một chuyến.” Đúng lúc này, quản gia Triệu của Lý Phát Nhân đột nhiên đi vào biệt thự.
Lý Phát Nhân sửng sốt, nhẹ giọng hỏi: “Cậu có biết có chuyện gì không?”
“Cụ thể không rõ lắm, nhưng hình như vừa rồi có người của nhà họ Cơ tới..." Bác Triệu nghĩ nghĩ, trả lời.
Lý Phát Nhân nhăn mày, bản năng muốn từ chối, nhưng không đợi bà ấy mở miệng thì đã nghe thấy Sở Quốc Thiên nói: “Bà ngoại, là phúc thì không phải họa, là họa thì trốn cũng không được, chúng ta vẫn là đi thôi, con đi cùng bà!”
Lý Phát Nhân nhìn nhìn Sở Quốc Thiên, ngay sau đó liền thở dài nói: “Vậy được rồi, chúng ta đi xem những người đó lại muốn làm cái gì.” Nói xong, bà ấy lập tức đứng dậy.
Năm phút sau, trong một biệt thư nguy nga.
Một đám người ngồi vây quanh bàn ăn trong đại sảnh, vừa nói vừa cười, trước mặt bọn họ là các loại rượu ngon đồ ăn ngon cái gì cần cũng đều có, vô cùng náo nhiệt.
“Bà ngoại, sao lại có nhiều người như vậy?” Sở Quốc Thiên nhìn từ xa, không khỏi kinh ngạc hỏi một câu.
“Từ lúc nhà họ Cơ đến, con cháu Nhà họ Triệu ngày nào cũng có thịt cá, đối với bà cũng không thấy lạ!” Lý Phát Nhân hừ lạnh một tiếng nói.
Sở Quốc Thiên bừng tỉnh, anh cười cười nói: “Bà ngoại, bà cũng đừng nóng giận, nói không chừng Nhà họ Triệu có thể nhân cơ hội này để lên cấp thì sao?”
“Lên cái đầu con ấy!”
Lý Phát Nhân nghe vậy, không chút khách khí nói: “Đám người Nhà họ Triệu một chút khí cách kiên cường cũng không có, cho dù cuộc sống của chúng bây giờ khá tốt, nhưng có thể kiên trì được bao lâu? Với bản tính của bọn chúng, sớm muộn cũng khiến Nhà họ Triệu bị huỷ hoại!”
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi vào biệt thự.
“Bà tới rồi! Mau ngồi xuống a!” Lúc bà ấy vừa vào trong, một người đàn ông người mặc vest đi giày da nhìn thấy, vội vàng chào hỏi.
“Bà nội, mau tới đây ngồi!”
"Mẹ..."
Những người khác thấy thế cũng đều sôi nổi chào hỏi một tiếng.
Nhưng mà Triệu Quốc Ái lại nhếch miệng, không mặn không nhạt nói: “Chị dâu, chị chậm chạp quá, mọi người đợi chị rất lâu rồi!”
Lý Phát Nhân nghe thấy, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta một cái, tiếp theo liền nói với Sở Quốc Thiên: “Chúng ta qua bên kia ngồi.” Nói xong, hai người liền qua một cái bàn trống.
“Sở Quốc Thiên? Sao cậu lại ở đây?” Thấy Lý Phát Nhân nói xong, ánh mắt mọi người đều nhìn về Sở Quốc Thiên, trong lòng bắt đầu khó chịu.
“Đúng vậy, sao tôi không biết Sở Quốc Thiên tới, cậu trèo tường vào đấy à?"
“Quả thực buồn cười... Sở Quốc Thiên nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo xuống, anh nhìn thoáng qua những tiếng những người châm chọc mình, dường như đều là con cháu nhà họ Triệu.
“Anh Triệu, bọn họ nói Sở Quốc Thiên, có phải cái người lần trước đánh ngất Lưu Mã Kim phải không?” Bỗng