Chương 503: Cưng chiều sẽ hại chết người
Nhà chính của nhà họ Dương.
Lúc Dương Ngọc Hoa gấp gáp trở về thì đã nhìn thấy vẻ trang nghiêm trong đại sảnh, hai trong ba vị đứng đầu nhà họ Dương là Dương Chấn Đông và Dương Chấn Nam bất ngờ xuất hiện.
Trông thấy Dương Ngọc Hoa trở về thì Dương Chấn
Đông lên tiếng chào hỏi: “Bé ba, anh hai của con đầu?” “Anh cả, cũng không phải là anh không biết anh hai kia, mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này sao anh ấy chịu ra mặt chứ?" Dương Chấn Nam thản nhiên trả lời một câu, dường như không quá kính trọng người anh hai Dương Chấn Đông này. “Chuyện nhỏ sao? Đứa bé Ngọc Hoa kia thiếu chút nữa đã đánh chết Nhã Đan mà cậu còn nói đây chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?" Dương Chấn Đông trợn mắt lên nói. "Không phải Ngọc Hoa chỉ đá Nhã Đan có một cái thôi sao, chuyện có bao lớn chứ?" Dương Chấn Nam nhếch miệng, vẻ mặt không để ý đến chút nào. “Chuyện có bao lớn? Chẳng lẽ chú không biết tình hình lúc đầu của Nhã Đàn hay sao? Con bé vốn đang hấp hối, sau khi đạp thì bị hôn mê bất tỉnh, thiếu chút nữa đã xảy ra mạng người, có hiểu không?” Dương Chấn Đông thật sự bị chọc tức.
Mặc dù ông ta là anh cả của nhà họ Dương, nhưng bởi vì tính cách của ông ta nên người thật sự nắm giữ quyền nói chuyện ở nhà họ Dương vẫn là Dương Chấn Hoàng và Dương Chấn Nam. Nếu không thì Dương Nhã Đan cũng sẽ không trở thành dáng vẻ thê thảm như bây giờ. “Tôi nói này anh cả, anh cũng quá khoa trương rồi? Không phải chỉ là Dương Nhã Đan thôi sao? Lúc trước cũng là bởi vì cô ta nên nhà họ Dương chúng ta mới bị người của Ảnh Sát trách tội, huống chi bây giờ chúng ta cũng đã đuổi cô ta đi rồi, một người ngoài mà thôi, anh có cần phải làm lớn chuyện lên như vậy hay không?” Dương Chấn Nam nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên nói. “Ai nói con bé là người ngoài, nó là vợ của Quốc Khánh, là mẹ của Ngọc Bích, là con dâu của nhà họ Dương chúng ta, dù cho các người có đuổi con bé thì cũng không thể thay đổi được sự thật này!”
Đối mặt với sự thờ ơ lập đi lập lại nhiều lần của Dương Chấn Nam, Dương Chấn Đông hoàn toàn nổi giận, nói xong còn hung hăng ném cái gạt tàn thuốc ở trên bàn bên cạnh xuống đất. “Loảng xoảng!”
Cái gạt tàn thuốc lập tức bị chia năm xẻ bảy, khiến cho những người khác ở trong phòng khiếp sợ.
Đặc biệt là Dương Ngọc Hoa, đây là lần đầu tiên cô ta trông thấy ông nội cả nổi giận như vậy, trong lúc nhất thời càng câm như hến.
Mặc dù Dương Quốc Khánh vẫn luôn ngồi ở trên ghế của mình, nhưng hại mắt đã sớm ửng đỏ, hung tợn nhìn chầm chầm vào Dương Chấn Nam.
Còn Dương Chấn Nam càng không ngờ tới anh cả vẫn luôn tốt tính vậy mà bất ngờ thay đổi lớn như vậy, dường như đổi người nổi trận lôi đình với ông ta.
Ngay vào lúc ông ta đang ngẩn người, bỗng nhiên bố của Dương Ngọc Hoa là Dương Quốc Huy không mặn không nhạt nói: "Bác cả, thân thể của ngài không tốt, bớt giận đi. “Nguôi giận sao? Tất cả những chuyện này đều do con gái của cậu làm ra, cậu nói tôi làm thế nào để nguôi giận đây? Người làm bố như cậu chẳng lẽ không biết dạy dỗ con gái của mình sao?" Dương Chấn Đông tức giận quát. Cập n*hật nhanh nhất trên tamlinh247.org
Nhưng mà dáng vẻ của Dương Quốc Huy vẫn nhẹ như mây gió, thậm chí sau khi nhìn thấy Dương Chấn Đông trừng mắt dựng râu thì trái lại khẽ cười một tiếng rồi nói: “Bác cả, đứa nhỏ Ngọc Hoa này không hiểu chuyện, ngài đã lớn tuổi như vậy rồi sao còn tức giận với nó làm gì nữa chứ?" “Đây là vấn đề tức giận sao? Bình thường Ngọc Hoa là người như thế nào chẳng lẽ người làm bố như cậu còn không hiểu rõ sao? Đừng nói là tôi không cảnh cáo cậu, nếu như sau này con bé thật sự gây ra tai họa lớn gì thì người làm bố như cậu cũng không thể bảo vệ được đâu! Cưng chiều. Sẽ hại chết con bé đó!”
Nhìn dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Dương Chấn Đông, Dương Quốc Huy bất đắc dĩ nói: “Vậy bác cả nói xem bây giờ nên làm gì?” “Còn có thể làm cái gì? Bây giờ Nhã Đan đang ở tại nhà họ Dương, mau kêu con gái cưng của cậu lăn đến đó dập đầu xin lỗi con bé, nếu như Nhã Đan đồng ý thì nhà họ Dương chúng ta sẽ đón con bé về nhà họ Dương một lần nữa, xem như đền tội với con bé!”
Dương Chấn Đông vừa nói xong thì bầu không khí ở đây lập tức trở nên vi diệu...