Chương 534: Tin dữ
Tất cả mọi người đang kiểm tra âm thanh này thì ngay lập tức bọn họ bỗng nhiên phát hiện một chiếc xe tải tiến vào cổng Y Đạo Môn.
Ngay sau đó, vài tên nam, nữ mặc trang phục Dược Các bước xuống xe.
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, từng người trong Y Đạo Môn vừa phẫn nộ vừa e ngại nhìn chằm chằm bọn họ. Thậm chí những người bị thương nhẹ hơn còn tự giác nghênh đón và cản đường họ.
Trông thấy thế, một người đàn ông trung niên cầm đầu Dược Các không khỏi cười nói: "Các người không cần sợ hãi. Hôm nay, chúng tôi đến đây không có ý định đánh các người, mà chỉ muốn đưa người trở về giúp các người mà thôi.” “Đưa người sao?”
Trong lúc mọi người ở đây đang đưa mắt nhìn nhau, chỉ trông thấy tên đàn ông trung niên vung tay lên. Ngay lập tức, một tên đệ tử của Dược Các liền lôi một chiếc bao bố từ trong xe tải ra rồi ném xuống đất giống như đang vứt rác rưởi.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm thấp vang lên, một chiếc bao bố bị ném trên mặt đất khiến từng lớp tro bụi bay lên. “Xem như tên này chính là một phần nhỏ lợi tức dành cho Y Đạo Môn các người đi. Đừng trách tôi không nhắc nhở các người. Tôi cho các người nhiều nhất là ba ngày. Nếu trong vòng ba ngày mà tôi không nhìn thấy Ban Hổ Châu thì các người cũng đừng trách chúng tôi ra tay độc ác!"
Sau khi người đàn ông trung niên hung tợn nói xong câu đó, ông ta liền dẫn cả đám đệ tử lên xe rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường...
Tất cả mọi người đều sững sờ. Cho đến khi người của Dược Các đã hoàn toàn khuất bóng, Nam Cung Thế mới đột nhiên hoàn hồn trở lại, ông ta chỉ vào chiếc bao bố mà hét lớn: “Nhanh lên, mau mở ra!”
Nhưng ông ta cũng không hề có bất cứ hành động nào. Ánh mắt sáng rực của từng người trong số họ đều chăm chú nhìn vào chiếc bao bố như thể rất không tình nguyện trông thấy đồ vật ở bên trong. “Tôi đến cho!”
Cuối cùng, vẫn là Triệu Lạc Dĩnh cắn rằng nhận trách nhiệm này. Cô ta nhanh nhẹn cởi bỏ sợi dây thừng trên chiếc bao bố.
Ngay lập tức, bọn họ liền trông thấy cảnh tượng khó quên đến suốt cuộc đời.
Người!
Một người với toàn thân đẫm máu
Vương Trạch!
Lúc này, làn da toàn thân Vương Trạch trở nên xanh xám, ông ta nằm bất động trong chiếc bao bố, hai mắt ông ta nhắm nghiền lại biểu lộ vẻ thống khổ
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Cơ thể mềm mại của Triệu Lạc Dĩnh cũng run lên, cô ta cẩn thận sờ soạng mạch của Vương Trạch một chút. Đồng thời, toàn thân cô ta cứng đờ rồi quay đầu nhìn về phía Sở Quốc Thiên, khàn cả cổ họng nói: “Ông ta... Ông ta chết rồi... “Rầm!”
Những lời nói vừa thốt ra từ miệng của Triệu Lạc Dĩnh không khác gì sét đánh ngang tai.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ không gian đều trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ.
Đôi mắt tất cả mọi người trở nên đỏ hoe, vẻ mặt đau khổ lại không dám tin nhìn Vương Trạch bên trong chiếc bao bố.
Bọn họ làm sao cũng không thể ngờ tới một người còn sống sờ sờ cách đây không lâu vậy mà ngay lúc này đây lại trở thành một cỗ thi thể. “Sao... Tại sao có thể như vậy?”
Hơi thở của Triệu Thiên Hoằng như nghẹn lại, dường như chỉ cảm thấy đôi mắt ông ta trở nên đen kịt. Ông ta muốn tiến đến để xem xét nhưng khi vừa mới cất bước thì ông ta đã trượt chân trên mặt đất bởi vì quá kích động. Cập nhật nhanh *nhất trên tamlinh247.org
Cho dù đã có người dìu ông ta đứng dậy từ lâu, nhưng ông ta vẫn không nháy mắt lấy một cái mà vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Trạch như cũ...... “Không! Không thể nào, Vương Trạch... Vì sao ông ta lại chết?” Sau khi Nam Cung Thế vừa trông thấy Vương Trạch, ông ta hoàn toàn ngây người ngay tại chỗ, ngay lúc này thì rốt cuộc ông ta cũng đã khôi phục lại tinh thần.
Trong đám người ở viện, ông ta được xem như làngười thân thiết với Vương Trạch nhất và cũng không hề có người thứ hai. Ông ta biết rất rõ thực lực của Vương Trạch mạnh cỡ nào. Mặc dù đối phương không phải là một bác sĩ thực thụ nhưng ông ta cũng có thể giết người chỉ bằng y thuật siêu việt.
Nhưng đối với một chuyên gia y học như thế mà ngay cả một chút tôn nghiêm cần phải có cũng không có. Lúc này, ông ta lại gần như trở thành một con cá ươn hay một con tôm bị đạp dẹp lép rồi bị ai đó tiện tay cho vào một chiếc bao bố.
Điều này... Thật sự khiến cho mọi người rất đau lòng! “Ông Vương!” “Ông Vương, ông mau tỉnh lại đi!” “Dược Các! Các người sẽ chết không yên Sau tiếng hét bi thương của Nam Cung Thế, những người khác cũng lần lượt kịp thời phản ứng lại. Từng người trong số họ đều tranh nhau vội vàng chạy về phía Vương Trạch, vẻ mặt đau buồn đến cực hạn.
Từ đầu đến cuối, Sở Quốc Thiên cũng không hề thốt ra một câu nào. Chỉ có điều, trong con người của anh lại ẩn chứa sự lạnh lùng đến bất tận......