Lúc ở Y dược Thanh Di, Sở Quốc Thiên đã cảm thấy chuyện này cõ chỗ không đúng.
Dù sao thì Tiểu Nhan mượn cớ cũng quá kém rồi. Nói trắng ra là kỹ năng diễn xuất quá tệ.
Phải biết rằng, Y dược Thanh Di mới là bên A, làm gì có ai đối xử ngang tàng như vậy với kim chủ của mình chứ, cũng đâu phải là kẻ ngốc.
Nhưng cho dù là Vạn Hào hay là Tiểu Nhan thì dường như đều không sợ hãi, không hề lo lắng sẽ mất cơ hội hợp tác.
Nghe được lời của Sở Quốc Thiên, Quách Tiên Nhan lập tức giận dữ. Cậu ta túm lấy cổ của Vạn Hào quát: “Vạn Hào, anh muốn tính kế chúng tôi? Muốn chết à?”
Quách Tiên Nhan lúc này rốt cuộc cũng ý thức được mình đã phạm phải sai lầm lớn đến nhường nào. Vốn dĩ cậu ta chỉ nghĩ rằng đó là nguyện vọng của cá nhân Vạn Hào, cùng lắm chỉ là chút tính cách ăn chơi trác táng. Nhưng cho đến khi Sở Quốc Thiên nói ra tình hình thực tế, cậu ta mới biết được đây hoàn toàn là nhà họ Sở giở trò quỷ ở sau lưng.
Nếu không phải Sở Quốc Thiên điều tra rõ ràng, cậu ta vẫn sẽ không hề biết gì. Mà hậu quả như vậy sẽ khiến cả nhà Lâm Thanh Di lại rơi vào nguy hiểm một lần nữa.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, cậu ta không nhịn được mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Vạn Hào, tôi cho anh một cơ hội, chỉ cần anh nói ra tất cả thì tôi có thể cân nhắc việc buông tha cho nhà họ Vạn các anh.” Đúng lúc này, Sở Thiên liền nhẹ giọng nói một câu.
Trong lòng Vạn Hào khẽ run, vẻ mặt kích động: "Lời...lời này có thật không?”
“Quân vô hỉ ngôn”
“Được! Tôi nói.” Vì vậy Vạn Hào cũng không kiên trì nữa. Dù sao anh ta cũng biết được thủ đoạn của Sở Quốc Thiên, cứ tiếp tục cứng cỏi chống đỡ như vậy sẽ bị thiệt càng lớn.
Sửa sang lại tư tưởng một chút, Vạn Hào liền chầm chậm nói: “Hôm qua có một nhóm người tự xưng là nhà họ Sở của Yên kinh đến nhà họ Vạn chúng tôi, bảo chúng tôi giúp bọn họ làm một việc. Chỉ cần việc đó thành công thì sẽ tặng cho nhà họ Vạn chúng tôi một vận may lớn, cho dù đưa cả nhà họ Vạn chúng tôi đến Yên kinh cũng không phải là không thể. Người trong nhà chúng tôi đều động tâm, vì vậy tôi cũng không đặt việc hợp tác với Y dược Thanh Di các anh ở trong lòng.
Hô hấp của Quách Tiên Nhan cứng lại, Sở Quốc Thiên cũng lạnh nhạt đáp: “Nói vào vấn đề chính, bọn họ bảo các anh làm gì?”
Vạn Hào cắn răng, chậm rãi nói:
“Lấy được phương pháp bào chế thuốc của các anh.”
Nghe được như vậy, ánh mắt của Sở Quốc Thiên lập tức lạnh xuống.
Có điều không thể phủ nhận, người của nhà họ Sở lần này rất thông minh, chọn sách lược cũng rất xảo quyệt. Bọn họ không trực tiếp xuống tay với người của Y dược Thanh Di mà lại chọn một xưởng chế thuốc.
Tuy rằng một xưởng chế thuốc không thể trực tiếp lấy được phương pháp chế thuốc, thế nhưng ai biết được nhà họ Sở đã thu mua bao nhiêu xưởng chế thuốc chứ. Với thành tựu về mặt y thuật của nhà họ Sở, nói không chừng thực sự có thể nghiên cứu ra phương pháp chế thuốc của Y dược Thanh Di từ trong thuốc mà đông đảo các xưởng chế thuốc sản xuất ra thì sao?
“Anh Thiên, em thấy công ty chúng ta nên đẩy nhanh tốc độ nghiên cứu và sản xuất. Nếu không một khi bị nhà họ Sở thực hiện được, rất có khả năng sẽ phục chế dược phẩm của chúng ta.
Việc này ảnh hưởng rất lớn đến công ty của chúng ta.” Quách Tiên Nhan nghiêm túc nói.
Sở Quốc Thiên không lên tiếng, thế nhưng trong lòng cũng mơ hồ sinh ra một cảm giác tức giận. Anh không nghĩ đến rằng, nhà họ Sở lại hứng thú với phương thuốc của anh như vậy.
Nhà họ Sở có thể tìm đến nhà họ Vạn, rất có khả năng cũng có thể tìm đến các xưởng chế thuốc khác.
Nghĩ như vậy, Sở Quốc Thiên liền lên tiếng: “Lão Thất, kiểm tra nghiêm ngặt tất cả những xưởng thuốc của công ty, phòng ngừa nhà họ Sở chen chân vào.”
“Vâng thưa anh Thiên.” Quách Tiên Nhan nói rồi liền vội vàng đi gọi điện.
Mà Sở Quốc Thiên lúc này cũng nhìn về phía Vạn Hào, nhàn nhạt nói: “Anh đồng ý việc đi lấy sao?”
“Chủ tịch Sở xin cứ giao phó, nhà họ Vạn chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực bù đắp khuyết điểm lần này, mong anh bỏ qua lỗi lầm này của chúng tôi.” Vạn Hào lúc này không còn dáng vẻ hung hằng kiêu ngạo vừa rồi nữa.
“Anh đưa lỗ tại qua đây..."
Không ai biết Sở Quốc Thiên và Vạn Hào nói gì, ngoại trừ hai người họ.
Năm phút sau, Vạn Hào và Tiểu Nhan bình yên vô sự ra khỏi Love Night. Mà trợ lý Từ dưới sự ra hiệu của Quách Tiên Nhan cũng theo đó mà rời khỏi.
Cho đến khi trong phòng bao chỉ còn lại cậu ta và Sở Quốc Thiên, cậu ta mới lên tiếng nói: “Anh Thiên, căn cứ theo tình báo của thuộc hạ truyền đến, đám người nhà họ Sở trước đây vẫn còn ở lại Hoan Châu, chắc là vẫn muốn lấy được phương thuốc của Y dược Thanh Di chúng ta.
“Vậy nên, cậu đã nghĩ xong nên làm như thế nào rồi?” Sở Quốc Thiên bình tĩnh nhìn về phía cậu ta.
“Em biết rồi!”
Trong lòng Quách Tiên Nhan run lên, lập tức phốc một tiếng, quỳ một chân xuống đất: “Anh Thiên, lão Thất có lỗi, xin anh trách phạt”
Sở Quốc Thiên lẳng lặng nhìn Quách Tiên Nhan. Một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Lão Thất, cậu thực sự quá sơ sót rồi. Tôi nhìn trúng đầu óc kinh doanh giỏi của cậu nên giao Y dược Thanh Di cho cậu. Nhưng cậu cũng không thể vì chuyện của công ty mà không lo đến sự an toàn của chị dâu cậu chứ.”
Nếu như Thanh Di thực sự xảy ra chuyện thì cho tôi một trăm cái Y dược Thanh Di thì cũng có ích lợi gì? Hiện giờ...cậu đã biết vì sao tôi lại thất vọng về cậu đến vậy chưa?”
“Lão Thất biết tội.” Sắc mặt Quách Tiên Nhan nghiêm túc, thỉnh tội thêm một lần nữa.
Cậu ta thấy dường như Sở Quốc Thiên đã nguôi giận rồi, vì vậy lại nhắm mắt nói: “Anh Thiên, anh thực sự tin tưởng cái tên Vạn Hào đó sao? Lỡ như anh ta lơ là chúng ta, sau đó lại báo cáo với nhà họ Sở sự việc vừa xảy ra thì phải làm sao?”