Sau khi nói xong, Lâm Thanh Di có chút nóng nảy lấy túi xách của mình ném vào người Sở Quốc Thiên. “Anh tự mình xem đi!”
Sở Quốc Thiên có chút không rõ lý do nhưng vẫn mở túi xách ra, không thấy có gì đặc biệt ngoại trừ son môi và điện thoại di động. “Cái gì?”
Lâm Thanh Di trợn tròn mắt, vươn tay giật lấy túi xách, từ trong túi nhỏ bên trong rút ra một lưỡi dao thay thế trông giống như dụng cụ tỉa lông mày. “Em, em lấy cái này ra làm cái gì?” Sở Quốc Thiên nhíu mày.
Lâm Thanh Di khịt mũi: “Đây là em đặc biệt chuẩn bị cho ngày hôm nay, anh thấy như thế nào?”
Sở Quốc Thiên kinh ngạc giương mắt lên nhìn thì thấy Lâm Thanh Di đang ngửa đầu lau nước mắt. “Sở Quốc Thiên, đừng tưởng rằng anh là người duy nhất thông minh. Ở đây không có ai là kẻ ngu ngốc. Em có thể thấy rất rõ ràng, Mộ Phong Lâm là khách hàng mà em từng tiếp xúc, hai bên đã hợp tác được vài lần, vốn dĩ loại hợp tác này anh ta căn bản không sẽ không quan tâm đến, nhưng trong một lần tham gia hoạt động thương mại, em và anh ta vô tình biết nhau nên anh ta đã mời em đến tham gia buổi tiệc lần này. “Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di em đây là loại phụ nữ như thế nào chẳng lẽ anh không biết sao? Nếu trước đây em mà muốn trở nên nổi bật thì chỉ cần em có nguyện ý, chỉ cần một cái gật đầu là được, nhưng em đã không làm như vậy." "Em cố gắng làm việc chăm chỉ để nắm bắt mọi cơ hội, chính là vì muốn tự dựa vào bản thân mình. Lần này, cơ hội đã tới, em không muốn cứ như vậy mà bỏ lỡ mất nó. Vì vậy, em đã chuẩn bị rất nhiều. Tại bữa tiệc, em sẽ cố gắng trò chuyện với anh ấy và tranh thủ giành lấy cơ hội này cho Y dược Thanh Di. Nhưng nếu anh ta thực sự đưa ra một số yêu cầu vượt quá ranh giới thì kết quả cuối cùng sẽ chỉ có một!”
Lâm Thanh Di ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt Sở Quốc Thiên.
Chỉ cần cô muốn, cô đã sớm trở thành phủ bà giàu có rồi, sao đến mức hiện tại như thế này? “Vậy nếu anh ta không đếm xỉa đến ý nguyện của em mà trực tiếp bắt buộc em thì sao?” Sở Quốc Thiên nhướng mắt. Lâm Thanh Di nói: “Con dao tỉa lông mày này được chuẩn bị vì bọn họ!” “Cái này?” Sở Quốc Thiên liếc mắt một cái, lông mày hơi nhíu lại: “Em thật sự cảm thấy rằng loại đồ vật này có thể đối phó Mộ Phong Lâm? “À!” Lâm Thanh Di lắc đầu: “Làm sao mà có khả năng. “Vậy thì nó có tác dụng gì?” Sở Quốc Thiên hỏi. “Đó là phương án cuối cùng em có thể dùng để giữ sự trong trắng của mình. Lâm Thanh Di nói. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại* tamlinh247.org
Hiện tại nghe được những lời này, trong nháy mắt Sở Quốc Thiên có chút sững sờ.
Phương án cuối cùng, tự sát sao?
Cô lần này đến đây vậy mà lại ôm nhiều quyết tâm như vậy sao? “Em bị cái quái gì kích thích vậy!” Sở Quốc Thiên lẩm bẩm nói.
Lâm Thanh Di khinh bỉ nói: “Anh mới là người bị kích thích đó!”
Sở Quốc Thiên nhìn Lâm Thanh Di, có chút cảm xúc lẫn lộn, anh không nghĩ tới Lâm Thanh Di vì cơ hội này vậy mà có thể làm đến mức này! “Đây!” Lâm Thanh Di từ trong túi xách lấy ra