Dương Lệ Nga không chút suy nghĩ, lập tức lắc lắc đầu: "Mạc Diễm Diễm yêu thích anh ta, cũng không có nghĩa là tôi cũng yêu thích anh ta. Huống chi, trong lòng tôi đã sớm có người khác rồi." "Ai thế?" "Thần y Sở." Nói đến đây, đôi mắt xinh đẹp của Dương Lệ Nga lập tức lên, khuôn mặt xinh xắn càng thêm hồng hào vì phấn khích. "Thần y Sở?" Sở Quốc Thiên sửng sốt, vẻ mặt càng thêm kỳ lạ. "Làm sao?" "Không...
Sở Quốc Thiên yên lặng, anh nhìn đồng hồ đeo tay một cái nói: "Bây giờ cũng đã muộn rồi, em mau về trường học đi." "Không đi."
Ai ngờ, Dương Lệ Nga lập tức từ chối bảo: "Vừa mới xảy ra chuyện như vậy, anh đã muốn tôi đến trường học, lỡ như bọn họ chờ ở đó đợi tôi đến rồi bắt tôi đi thì phải làm sao bây giờ?" "Ở trong trường học mà bọn họ cũng dám bắt nạt em sao? Giáo viên mặc kệ à?" "Tóm lại là tôi không đi, ai muốn đi thì cứ việc. Khuôn miệng nhỏ nhắn của Dương Lệ Nga dầu lên, nói xong câu đó lập tức đi về phía ghế đá ngồi xuống.
Sở Quốc Thiên hơi nhướng mày, bình tĩnh nói: "Bây giờ chuyện mà dì Nhã Đan quan tâm nhất chính là em. Nếu để cho dì biết chuyện em không đến trường học hành, có lẽ sức khoẻ của dì sẽ xấu đi. Lẽ nào... Em thật sự có thể nhẫn tâm nhìn dì bệnh nặng không dậy nổi?"
Không thể nghi ngờ mấy câu nói của Sở Quốc Thiên đâm trúng chỗ mềm yếu nhất của Dương Lệ Nga, trên mặt cô ta có chút giãy dụa, cuối cùng thở dài một hơi nói: "Haizzz, tôi đến trường học là được chứ gì?"
Sau đó, có Sở Quốc Thiên làm bạn đi sau Dương Lệ Nga rủ xuống đầu, bước từng bước từng bước một, chậm rãi đi về phía trường học.
Thế nhưng bất ngờ thay, bọn họ mới đi vào trường học không được bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy một loạt những tiếng hoan hô, reo hò. "Oa, cậu Minh kìa" "Đẹp trai quá đi mất. Quả nhiên không hổ danh là hót boy của đại học tài chính Yên Kinh chúng ta, danh xứng với thực "Ồ, cậu Minh của chúng ta đang định đi đâu thế này?"
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy được đảm đông náo nhiệt trước mắt, một đám nữ sinh trong mắt phát sáng như sao liên tục lướt qua hai người họ.
Được vây giữa đám đông nữ sinh là một thanh niên trẻ mặc âu phục trắng nhàn nhã đang chậm rãi đi về phía hai người. Thân hình anh ta cao lớn, khuôn mặt điển trai, lúc này trong tay anh ta đang ôm một bó hoa tươi rất to, tràn đầy nhu tình nhìn chằm chằm Dương Lệ Nga.
Sau khi Dương Lệ Nga nhìn rõ khuôn mặt của người thanh niên này, đôi mi thanh tú lập tức nhíu chặt lại, thậm chỉ còn sinh ra một tia căm ghét.
Người thanh niên trẻ nhanh chóng đi đến trước mặt Dương Lệ Nga, thâm tình chân thành nói: "Lệ Nga, nghe nói hôm nay em tới trường học, anh đặc biệt chuẩn bị hoa tươi cho em. Em xem có thích không?" Cập nhật nhanh *nhất trên tamlinh247.org
Thế nhưng không đợi Dương Lệ Nga trả lời, anh ta lại tiếp tục nói: "Lệ Nga, anh thật sự rất thích em. Ngay từ khi thấy em ở quán mỳ cay ngoài cổng trường anh đã có cảm giác trái tim mình rung động rồi. Mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây anh đều suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể theo đuổi được em. Gần đây anh luôn cảm thấy bản thân ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên...
Nói tới đây, ánh mắt anh ta thoáng hiện lên nét kiên định, nhanh chóng quỳ một gối xuống, nói: "Lệ Nga, làm bạn gái của anh nhé, anh sẽ đối xử tốt với em." "Oa, thật là lãng mạn." "Yêu rồi yêu rồi." "Chua quá,chua quá đi mất." "Bên nhau, bên nhau đi..."
Nhìn người thanh niên trẻ trung mang đầy chờ mong nhìn Dương Lệ Nga, một đám nữ sinh mang theo muôn vàn cảm xúc, thế nhưng cảm xúc dễ thấy nhất là thật tâm chúc phúc.
Sở Quốc Thiên lặng lẽ nhìn sắc mặt khó coi của Dương Lệ Nga, giật mình một cái, đột nhiên nắm chặt tay cô ta đi về hướng khác.
Dương Lệ Nga có chút sửng sốt, thế nhưng lại như bị quỷ thần xui khiến không hề từ chối, cứ vậy để Sở Quốc Thiên kéo đi. "Thế này là thế nào?" "Này này này, các người đứng lại!" "Định làm gì thế?"
Hành động của hai người khiến những người xung quanh tỉnh mộng, cơ thể cậu Minh cũng cứng lại, anh ta nhanh chóng đứng lên, sắc mặt âm trầm phẫn nộ quát: "Đứng lại đó cho tôi."