Đội trưởng đội bảo vệ nghẹn họng. Nhưng cuối cùng vẫn bỏ suy nghĩ tiếp tục khuyên can, nghiêm mặt nói: “Cậu Sở, nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ cậu. Nếu cậu đã không đi thì chúng tôi cũng không thể đi. Nếu như chút nữa cậu gặp nguy hiểm về tính mạng, chúng tôi sẽ liều chết bảo vệ cậu, giúp cậu đi trước. Hy vọng sau này cậu sẽ hiểu nỗi khổ tâm của chúng tôi.
Sở Quốc Thiên chẳng thèm trả lời lại. Dương Chấn Nam nhìn lướt qua hai người, sau đó cười tủm tỉm nói: “Thần y Sở, ngay cả vệ sĩ của cậu cũng nhìn rõ tình huống hiện tại. Sao cậu lại cứ phải khăng khăng làm như vậy chứ?”
Nghe Dương Chấn Nam nói vậy, Sở Quốc Thiên lại nhìn về phía hai bố con Dương Quốc Huy: “Nếu hai người đã không muốn tự đập gãy hai chân thì để tôi ra tay
Nói xong, anh đứng dậy đi thẳng về phía Dương Ngọc Hoa. Bầu không khí trong phòng họp lập tức trở nên nặng nề. Dương Ngọc Hoa thì bởi vì quá sợ hãi nên lùi về phía sau lưng Khâu Đức Thiên theo bản năng, run run nói: “Anh... Anh đừng có tới đây. Ông Khâu, mau cứu cháu với!” “Chàng trai, tôi cho cậu một cơ hội từ bỏ. Nếu không, cậu phải tự gánh lấy hậu quả!” Khâu Đức Thiên nhìn về phía Sở Quốc Thiên nói. “Trấn Thiên, đừng có nói nhảm với cậu ta, cứ giải quyết cậu ta đi.” Đáng tiếc, Dương Chấn Nam cũng chẳng có phong phạm gì của cao thủ, lập tức ra mệnh lệnh.
Chân của Khâu Đức Thiên lập tức trầm xuống, ông ta vội vã nhào về phía Sở Quốc Thiên. Người trong nghề vừa ra tay là biết ngay. Nhìn động tác của Khâu Đức Thiên, mọi người như ngừng thở. Kể cả đám vệ sĩ kia cũng cảm thấy toàn thân căng thẳng, họ muốn tìm ra sơ hở của ông ta.
Nhưng cả đám còn chưa kịp phản ứng thì thân thể Sở Quốc Thiên lóe lên một cái. Lúc tất cả mọi người còn chưa kịp nhìn rõ xảy ra chuyện gì, anh chẳng thèm quan tâm tới đòn tấn công của Khâu Đức Thiên, đạp bay ông ta với một cú đá. “Cái gì?”
Khâu Đức Thiên mở to hai mắt, không bao giờ ngờ được rằng tốc độ của anh lại nhanh như vậy. Ông ta muốn đỡ đòn công kích này như lại không kịp nữa rồi. “Rầm!”
Cú đạp của Sở Quốc Thiên như một nhát búa nặng đập trúng ngực của Khâu Đức Thiên. Thân thể của ông ta giống như một con diều đứt dây, bay thẳng về phía sau. “Phù phù!”
Ông ta ngã rầm xuống đất, sau đó phun ra một ngụm máu lớn. “Chuyện này... Sao có thể xảy ra được?" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org
Tất cả mọi người đều bị kết quả này làm cho khiếp sợ. Ngoài một đám đệ tử nhà họ Dương vẫn còn đang đứng sững sờ tại chỗ, đảm vệ sĩ kia cũng không ngờ tới. Mặc dù họ biết thân thủ của Sở Quốc Thiên không tệ, nhưng không ngờ anh có thể đạp bay ông ta bằng một cú đá. Điều này cũng... quá đáng sợ rồi.
Nhưng cuối cùng, Dương Chấn Đông là người bình tĩnh lại đầu tiên, ông cụ muốn nói điều gì đó, nhưng còn chưa kịp há miệng thì đã nhận được ánh mắt lạnh lùng của Sở Quốc Thiên. “Dương Chấn Đông, tôi đã nể mặt ông lắm rồi. Nếu ông còn ngăn cản tôi, tôi sẽ không chỉ đập gãy chân của Dương Ngọc Hoa mà còn giết toàn bộ người nhà họ Dương.
Nói dứt lời, anh vội vàng bước tới chỗ cô ta. “Thằng nhãi này, mày to gan thật!”
Khâu Đức Thiên thấy thế thì bộc phát ra một luồng tinh khí thần cực mạnh, sau đó bò từ dưới đất lên. Hai chân ông ta dậm một cái rồi nhào về phía anh. So với chiêu trước, chiêu này của ông ta càng mạnh hơn, tàn nhẫn hơn. Hai tay hóa thành móng vuốt, mục tiêu chính là tim của Sở Quốc Thiên.
Chỉ có điều, ông ta vẫn khinh thường quyết tâm của anh. Đối với đòn hiểm này của Khâu Đức Thiên, Sở Quốc Thiên hoàn toàn không thấy sợ hãi. Anh giơ một nắm đấm ra, đấm mạnh về phía trước.