Dù sao thì, so với vinh nhục của một cá nhân, lợi ích của công ty mới là quan trọng nhất. Huống hồ, người chịu thiệt đầu tiên là Tiểu Nhan.
Nhìn sắc mặt âm tình bất định của trợ lý Từ, trong lòng Lâm Thanh Di nhất thời thấp thỏm: “Trợ lý Từ,tôi...”
“Giám đốc Lâm, cô không cần giải thích, tôi đều biết cả.” Ai ngờ, cô còn chưa nói được một câu, Từ Băng đã không hề do dự mà ngắt lời.
Gương mặt thanh tú của Lâm Thanh Di tái nhợt, trong mắt đều là sự thất bại.
Cô hiểu rõ, mình mạo phạm một khách hàng quan trọng như vậy, trợ lý Từ chắc chắn không nghe cô giải thích, nếu như là người khác, cô cũng không quan tâm đến vậy.
Thế nhưng thân phận của trợ lý Từ quá đặc thù, là tâm phúc của giám đốc Quách. Nếu như chuyện này bị anh ta thêm mắm dặm muối cho giám đốc Quách nghe, vậy thì hậu quả sẽ vô cùng bất lợi cho cô. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Ai....
Âm thầm thở dài một cái, Lâm Thanh Di đã chuẩn bị xong tâm lý gánh vác trách nhiệm, chỉ là trong lòng ít nhiều vẫn có chút buồn bã và thất vọng.
Dù sao thì, cô cũng rất trân trọng công việc hiện tại của mình, nếu không thì cũng đã không trong lúc đi đứng còn chưa tốt đã đến công ti làm việc. Chỉ tiếc rằng, một lòng nhiệt huyết của cô cuối cùng chỉ đành trôi theo dòng nước.
Cứ nghĩ như vậy, cô nhịn không được mà cảm thấy chua xót. Có lẽ, đây chính là cuộc sống nhỉ?
Hít sâu vào một hơi, Lâm Thanh Di đang định lên tiếng. Không ngờ lúc này Từ Băng cũng quay sang nói Vạn Hào: “Anh Vạn, nếu như chuyện hợp tác đã hủy bỏ rồi, vậy mời các anh về cho
“Được thôi...anh có ý gì?” Vạn Hào theo bản năng trả lời một câu, nhưng rất nhanh đã nhận ra có điều không thích hợp.
“Ý trên mặt chữ."
“Anh Vạn..."
Từ Băng bỗng nhiên hét lớn, ngăn chặn lời nói tiếp theo của Vạn Hào.
Cơ thể Vạn Hào chấn động, anh ta không hiểu tại sao Từ Băng lại đột nhiên tức giận như vậy. Tiểu Nhan bên cạnh thấy vậy, nhịn không được lắc lắc cánh tay của anh ta, hờn dỗi nói: “Đào..
Vạn Hào giật mình, vội vàng hoàn hồn trấn an: “Tiểu Nhan em yên tâm, trợ lý Từ là một người công bằng, anh ấy nhất định sẽ giúp chúng ta xử lý tốt chuyện này.”
Tuy rằng trong lòng Tiểu Nhan không vui, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Nhưng đúng vào lúc này, Từ Băng cũng quay ra áy náy nói với Lâm Thanh Di: “Thật sự xin lỗi giám đốc Lâm, cô vừa đi làm lại đụng phải những chuyện lung tung này. Cô yên tâm, chuyện hợp tác hủy thì cũng đã hủy rồi, giám đốc Quách nhất định sẽ ủng hộ cô.”
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt...
Lâm Thanh Di không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Từ Băng. Dù thế nào cô cũng không ngờ được anh ta lại nói ra những lời như vậy.
“Trợ lý Từ, có phải anh nhầm lẫn rồi không?” Cuối cùng vẫn là Vạn Hào phản ứng trước, kinh ngạc nói với Từ Băng một câu.
“Sao các anh vẫn còn ở đây? Không phải tôi đã bảo các anh về rồi sao?” Từ Băng nhíu mày.
“Anh! Anh chắc chắn rằng anh muốn đuổi chúng tôi đi?” Sắc mặt của Vạn Hào trở nên vô cùng khó coi.
“Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Nếu anh đã không muốn hợp tác với Y dược Thanh Di chúng tôi, không lẽ còn muốn chúng tôi cầu xin anh, dỗ dành anh?”
Từ Băng trợn mắt, tiếp tục nói: “Vạn Hào, anh nghe rõ cho tôi, là nhà họ Vạn các anh thỉnh cầu hợp tác với chúng tôi, chứ không phải chúng tôi cầu xin các anh.”
Bây giờ anh còn dám bắt nạt tổng giám đốc của Y dược Thanh Di, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu như các anh còn không cút ra ngoài, tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi các anh ra!” Đuổi!
Từ ngữ không hề khách khí của Từ Băng khiến Vạn Hào như bị sét đánh.
Tiểu Nhan ở bên cạnh vô cùng tức giận, cô ta chỉ vào Từ Bằng mắng: “Họ Từ kia, anh là cái thá gì chứ? Anh chẳng qua chỉ là một trợ lý bên cạnh giám đốc Quách thôi, anh dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi đi?”
“Bảo vệ!”
Đối với sự chỉ trích của Tiểu Nhan, Từ Băng căn bản không thèm đáp lại.
“Được lắm, họ Từ kia, coi như anh độc ác.” Tiểu Nhan nghẹt thở, thấy bảo vệ thực sự vội vàng chạy đến, cô ta chỉ có thể tức giận đến âm thầm cắn răng.
Trong lúc mọi người đều cho rằng nhóm người Vạn Hào sẽ rời đi. Ai ngờ ánh mắt của Vạn Hào lạnh lẽo, hung hãng đánh một quyền lên mặt đất.
Chỉ nghe thấy “Phanh” một tiếng, Từ Băng không hề phòng bị mà bị đánh một quyền xuống đất, hộc ra một ngụm máu tươi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
“Trợ lý Từ!”
Mọi người đều giật mình, mà bảo vệ cũng vội vàng khống chế được nhóm người Vạn Hào.
Sở Thiên nhướng mày, đưa tay nâng Từ Băng dậy, nói: “Anh không sao chứ?”
“Không có gì, không có gì, Chủ tịch Sở... Nghe thấy là Sở Quốc Thiên, Từ Băng vội vàng nhẫn nhịn sự đau đớn, theo bản năng khoát khoát tay. Nhưng vừa dứt lời, anh ta cũng nhận ra là mình đã nói sai.
Quả nhiên, khi anh ta vừa nâng mắt lên nhìn thì phát hiện tất cả mọi người đều đang nghi ngờ nhìn chằm chằm vào anh ta và Sở Quốc Thiên. Hỏng rồi!
Trong lòng Từ Băng khẽ động. Giám đốc Quách đã đặc biệt nhắc nhở, tuyệt đối không được để lộ thân phận của Chủ tịch Sở... Việc này, phải làm sao bây giờ?
Từ Băng đang sốt ruột muốn chết. Nhưng lúc này chợt nghe Triệu Mai Hương hỏi một cách kỳ quái: “Trợ lý Từ, có phải anh bị đánh đến ngốc rồi không? Đây là thằng con rể hờ Sở Quốc Thiên của tôi, không phải Chủ tịch Sở của các anh. Tôi cũng muốn con rể của tôi là Chủ tịch Sở, nhưng không phải là vẫn chưa đâu vào đâu hay sao?”
Trợ lý Từ khựng lại, lập tức bày ra một bộ dạng tươi cười, giả vờ như mình nói sai.
“Họ Từ kia, mày cứ đợi đó cho ông.