Khi anh định thần nhìn lại, mới phát hiện người phụ nữ đang phát điện trước mặt anh chính là vợ của Lâm Quang Phúc!
Hứa Phương Linh!
Giờ phút này, bà ta trông giống như một người điên, bất chấp tất cả mà xông vào Sở Quốc Thiên, tay đấm chân đá, chẳng khác nào muốn xé xác Sở Quốc Thiên!
Những người xung quanh cũng bị bà ta dọa sợ mất hồn, vội vàng tiến đến ngăn cản.
Lâm Hiểu My cũng cả kinh, cô vội chạy tới kéo mẹ cô là Hứa Phương Linh ra. "Mẹ, mẹ làm gì vậy, mau buông anh ấy ra, dừng lại đi!" “Các người buông tôi ra, Tôi phải đánh chết tên khốn này. Mau buông tôi ra để tôi đánh chết nó.” Hứa Phương Linh hung ác nhìn Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên sắc mặt khó coi, không biết Hứa Phương Linh đột nhiên phát bệnh gì!
Lâm Minh Quang ngồi sang một bên, vẻ mặt cũng có chút khó chịu.
Sở Quốc Thiên dù gì cũng là con rể của ông ta, cho dù Hứa Phương Linh có bất mãn thế nào, cũng không thể hồi đồ như vậy, lại còn luôn miệng chửi khốn nạn, đòi xé xác nó nữa.
Thật là không ra thể thống gì cả! "Đừng ồn ào nữa!” Lúc này, Lâm Quang Phúc không chịu nổi nữa, tức giận lên tiếng.
Hứa Phương Linh mới chịu dừng lại. Mọi người quay lại nhìn Lâm Quang Phúc. "Bà thấy chưa đủ phiền nên muốn quậy thêm đúng không? Nếu có thể nghĩ ra cách thì lên tiếng, còn không có cách thì làm ơn yên lặng tránh qua một bên cho tôi nhờ!"
Sau khi Lâm Quang Phúc nói xong, tức giận trừng mắt nhìn Hứa Phương Linh Hứa Phương Linh không vì vậy mà nao núng, cũng trừng mắt lại với ông ấy. “Bố, mẹ, hai người đừng như vậy... chuyện này không có liên quan gì đến anh rể. Hai người đừng đổ trách nhiệm lên người anh ấy. Lâm Hiểu My mắt vẫn còn đỏ, giải thích. “Bố hiểu mà” Lâm Quang Phúc thở dài, hạ giọng nói, “Sở Quốc Thiên luôn là một đứa rất ngoan, lúc ở nhà họ Lâm bố đã nhìn ra rồi. Nếu không phải ở rể nhà họ Lâm, nó đã có thể có cuộc sống tốt hơn nhiều.
Mấy năm nay ở nhà họ Lâm, Lâm Quang Phúc vẫn xem như là thân tình với Sở Quốc Thiên. ít nhất ông chưa từng chế nhạo hay coi thường anh, cho nên ấn tượng của Sở Quốc Thiên đối với ông cũng không tệ.
Sở Quốc Thiên không nói lời nào.
Lâm Quang Phúc quay đầu nhìn Sở Quốc Thiên nói: "Sở Quốc Thiên, ở đây cũng không có chuyện của cậu, cậu cũng đừng ở đây chịu khổ làm gì. Cậu về đi."
Sở Quốc Thiên không né tránh, gật đầu nói: "Vâng, chú họ, mọi người cũng đừng quá lo lắng!”
Bây giờ người trong cuộc đã lên tiếng, Sở Quốc Thiên cũng không cần ở lại nữa, vốn dĩ chuyện này cũng không liên quan gì đến anh.
Nhưng vào lúc này, Hứa Phương Linh đột nhiên nói: "Cậu đứng lại cho tôi!"
Sở Quốc Thiên quay đầu lại, "Sao vậy?" “Sở Quốc Thiên, chín tỷ, cậu nhất định phải đưa cho tôi chín tỷ. Cậu nghe rõ chưa?” Hứa Phương Linh sầm mặt nói "Lý do?” Sở Quốc Thiên bình tĩnh nhìn bà ta. "Lý do? Bởi vì cái nhà đó đang muốn tống tiền chúng tôi. Tất cả những người có mặt đêm đó không thể chối bỏ liên can! Cho nên nếu phải bồi thường, thì tất cả phải cùng gánh chịu!"
Giọng nói gay gắt của Hứa Phương Linh xém chút làm xước màng nhĩ của mọi người. "Cho dù muốn chia cũng nên là mỗi bên một nửa. Tại sao vừa mở miệng lại yêu cầu cháu phải đưa chín tỷ?" Sở Quốc Thiên nhẹ giọng nói. "Cậu... Cậu giỏi lắm Sở Quốc Thiên. Cậu cũng muốn thách thức chúng tôi sao? Lâm Minh Quang, nhìn con rể tốt mà anh dạy dỗ đi này. Nói năng xấc xược, dám cãi tay đối với người lớn như vậy sao?”
Hứa Phương Linh chỉ vào Sở Quốc Thiên, rồi quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Minh Quang.
Lâm Minh Quang sao lại phải nhịn bà ta nữa.
Ông cười nhạt rồi đứng dậy. "Phương Linh, đừng có trách Quốc Thiên là con cháu mà lại ăn nói như vậy. Bản thân cô là người lớn cũng đã ăn nói ra gì đâu!"
Lâm Minh Quang nhìn Hứa Phương Linh mặt đỏ bừng bừng tức giận, nói tiếp, "Vừa mở miệng đã đòi chín tỷ. Chúng ta ai nấy đều hiểu tình hình của nhau như thế nào mà. Cô không thấy mình làm vậy là quá ác sao. Cô muốn khoẳng sạch nhà tôi phải không?" "Đồ vô dụng này muốn bỏ con gái của anh đó, anh còn nói giúp cho nó? Lâm Minh Quang, anh có bị bệnh không?" Hứa Phương Linh chửi rủa.