Người này không yếu đâu!
Nghĩ thế, Sở Quốc Thiên cũng ổn định tâm trạng lại, lựa chọn không đẩy đòn công kích của đối phương ra. Vẻ mặt anh hơi nghiêm lại, cánh tay bỗng vung lên.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Đầu Trọc như bị quẳng bay ra ngoài, đập mạnh vào một quầy bán hàng.
Bup!
Cái tủ bị đập nát bấy, tiếp đó, vách tường đằng sau cũng thêm vài ba vết nứt rạn.
Đầu Trọc chấn động đến mức ngu người, chật vật vô cùng. "Rốt cuộc là ai phát ông sang đây?" Sở Quốc Thiên lạnh lùng hỏi ông ta.
Anh rút vài ngân châm ra, đi về phía Đầu Trọc. Bụp bụp bụp bụp...
Lại thêm mấy cây ngân châm bay ra, không khác với suy nghĩ của anh, tất cả đều bị Đầu Trọc ngăn lại được. Thế nhưng không đợi đối phương thu cây đao ngắn kia lại, nấm đấm của Sở Quốc Thiên đã vọt tới ngay trước mặt ông ta ta.
Đầu Trọc chỉ cảm thấy hô hấp của mình như xiết lại, vội đưa tay lên che chắn.
Song, một giây sau đó, quả đấm này đột ngột thay đổi thành một chưởng, thuận thế vung lên.
Chỉ nghe một tiếng vang giòn, là xương khớp của Đầu Trọc không chịu nổi nên vang lên từng tiếng giòn giã. "Á!" Tiếng kêu thê thảm vang vọng. "Nếu không nói, vậy chắc ông không giữ được cái mạng này rồi." Sở Quốc Thiên từ trên cao nhìn xuống Đầu Trọc. "Thật không ngờ thân thủ của thần y Sở lại xuất sắc như vậy, ha ha ha, thú vị, thú vị thật đấy!"
Mặt Đầu Trọc không còn một giọt máu: "Xem ra thắng nhóc Mộ Phong Lâm kia thua trong tay mày cũng không oan uổng gì!"
Mắt Sở Quốc Thiên hơi nhíu lại, anh thấp giọng hỏi: "Là nhà họ Nam Cung sai ông qua đây à?" Không có câu trả lời, Đầu Trọc chỉ nhìn Sở Quốc Thiên mà chẳng nói gì thêm.
Sắc mặt Sở Quốc Thiên tối sầm lại, vừa định ra tay uy hiếp thì nghe thấy tiếng tên đầu trọng bảo: "Thôi được rồi, được rồi, tao đầu hàng, tao quyết định giúp mày!"
Ông ta vừa nói xong thì nghe thấy một tiếng vang thật lớn, cánh cửa bị người ta đá văng, rất nhiều nhân viên vũ trang phía chính phủ ào vào.
Sở Quốc Thiên sửng sốt, thuận thế buông lỏng tay.
Nhân viên phía chính phủ xông lên bắt Đầu Trọc lại, đồng thời cũng bắt luôn cả Sở Quốc Thiên.
Thấy tình huống này, Sở Quốc Thiên tỉnh ngộ rồi.
Thì ra từ đầu đến giờ Đầu Trọc vẫn luôn lộ liễu trắng trợn như vậy, ông ta gọi chính phủ, chính là tự vẽ cho mình một chút hi vọng sống sót, không để anh tự tay phế ông ta. Thi ra không phải ông ta lỗ mãng, mà là nghĩ sâu tính kỹ, chuẩn bị cho bản thân một đường lui an toàn. Nếu như Sở Quốc Thiên giải quyết ông ta, vậy mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy nữa.
Đầu Trọc cũng không ngu ngốc, biết thần y Sở không phải dạng dễ chọc vào cho nên giữ lấy một đường sống cho chính mình.
Ông ta chờ chính phủ qua đây cứu ông ta! Sắc mặt Sở Quốc Thiên rét lạnh.
Đầu Trọc thì cười đắc ý. "Thần y Sở, sau này chúng ta cứ từ từ mà đi, ha ha, đây mới là bắt đầu mà thôi, trò hay vẫn còn ở phía cuối! Ha ha..."
Đầu Trọc cười như điên.
Sở Quốc Thiên không nói gì, nhưng mọi lạnh lẽo trên gương mặt đã thay anh nói rõ tất cả.
Rất rõ ràng, Đầu Trọc này được nhà họ Nam Cung phái tới đây để lấy mạng anh. "Là các người ra tay trước, vậy thì chớ có trách tôi đây không khách khí!"
Sở Quốc Thiên nắm chặt tay, cắn răng nói.
Ra khỏi công ty, Lâm Thanh Di đi cùng trợ lý sang đó. "Sở Quốc Thiên, anh bị sao thế?"
Lâm Thanh Di kéo tay Sở Quốc Thiên lại hỏi, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Mặt cô như không còn một giọt máu, đôi mắt đỏ bừng, đuôi mắt hơi rưng rưng, ai nhìn thấy cũng chẳng thể đành lòng. "Em yên tâm đi, anh không sao." Sở Quốc Thiên cười cười: "Em sao thế hả?" "Anh... sao anh lại ngốc như vậy hả." Lâm Thanh Di nắm chặt tay Sở Quốc Thiên, nước mắt trực trào ra, đặc biệt là lúc nhìn thấy vết máu trên vai Sở Quốc Thiên.
Cô chưa từng nghĩ đến, trong tình huống đó Sở Quốc Thiên lại liều mạng như thế này, dù cho họng súng đã nhằm ngay đầu anh, mọi động tác của anh vẫn không chút do du.
Người này, căn bản anh không hề suy nghĩ cho chính bản thân mình.
Anh thật sự không sợ sao?