“Mẹ!”
Đám người thấy thế, vội vàng giúp bà cụ Trịnh ổn định thân hình.
Nhưng trong mắt bà cụ Trịnh là một mảnh tro tàn, trong miệng thì thào nhắc: “Xong rồi... Nhà họ Lâm ta xong rồi!”
Dương Tử Thu cũng không có bất cứ thương hại nào, anh ta ném tài liệu luật sư trong tay lên bàn, tiếp tục nói: “Tài liệu đều ở đây, bên trong có một vài chứng cứ liên quan tới tội danh của bà.”
Đám người Lâm Minh Hải vội vàng mở tài liệu ra, sắc mặt đám người lập tức đều trở nên vô cùng khó coi.
Bà cụ Trịnh thở dài một tiếng, lập tức nhìn về phía Sở Quốc Thiên, lạnh lùng nói: “Cậu muốn huỷ hoại nhà họ Lâm chúng tôi sao? Đừng quên, vợ cậu cũng họ Lâm
“Họ Lâm?” Khoé miệng Sở Quốc Thiên giật một cái, khinh thường nói: “Nếu như không phải nể mặt Thanh Di, nhà họ Lâm các người đã bị gạch tên ở Hoan Châu.
“Xàm ngôn!”
“Sở Quốc Thiên, cậu thật sự cho rằng tìm mấy thằng vệ sĩ, mời luật sư Thu thì đã ăn chắc chúng tôi?” Lâm Minh Hải nổi giận đùng đùng nói: "Kinh doanh thiết bị y tế là bố vợ cậu. Chúng tôi có tài liệu có chữ ký của ông ấy, về phần vợ cậu, khi bà nội dạy dỗ con cháu bất hiếu, ai có thể quản? Ai dám quản.
“Anh hai, đừng nói nhảm, thằng súc sinh này đã bất nhân rồi, đừng trách chúng ta bất nghĩa.” Ông ba Phúc Minh Phúc bổ sung một câu: “Em lập tức gọi điện kêu người tới, em không tin còn có thể bị thằng vô dụng này đè đầu cưỡi cổ.”
Trông thấy bề trên trong nhà đều đang lên án Sở Quốc Thiên kịch liệt, đám người Lâm Văn Sang vừa rồi xém chút đã sợ mất mật cũng dần bình tĩnh lại, anh ta nhìn Sở Quốc Thiên đầy giễu cợt nói: “Sở Quốc Thiên, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, người Lão Tam tôi gọi cũng không phải thứ lương thiện gì, tôi thừa nhận vệ sĩ anh mời tới này rất lợi hại, nhưng bọn họ dám liều mạng sao?”
“Thấy anh nói mơ hồ như thế, tôi còn thật sự có chút hứng thú mở mang kiến thức để nhìn xem cứu binh của mấy người đó. Sở Quốc Thiên lơ đễnh cười.
Đối với anh mà nói, đám người Lâm Văn Sang kêu gào chẳng qua là vùng vẫy giấy chết, bây giờ anh chỉ muốn nhìn đám người này càng ngày càng kích động, càng ngày càng đắc ý, chỉ có như vậy, đến lúc đó bọn họ mới càng tuyệt vọng hơn.
Về phần nói bọn người Lão Tam không dám liều mạng? Không tồn tại.
Bát bộ ám vệ anh tự mình bồi dưỡng, cho dù là những lính đánh thuê có tiếng xấu ở nước ngoài kia và tập đoàn sát thủ đều nghe tin đã sợ mất mật, nếu thật sự bị cứu viện của một gia tộc nhỏ mời tới gây khó dễ, vậy chủ nhân của Tây Kỳ như anh đây cũng quá uất ức rồi.
Cứu binh Lâm Minh Phúc tìm kiếm rất nhanh đã tới, đó là một đám đàn ông vạm vỡ hung thần ác sát, khí thế xã hội đen trên người quá mức nồng đậm, dân chúng bình thường trông thấy thật đúng là phải nhượng bộ lui binh.
Khi bọn họ ồ ạt tiến vào, cho dù là đám người nhà họ Lâm cũng cảm nhận được một cảm giác áp bức cực mạnh, chẳng qua Hình Hải Trung lại là ngoại lệ.
Trong cuộc giao chiến trước đó, anh ta đã cảm nhận được ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh trên người ba người, loại khí thể đó chỉ có trên người đã trải qua trăm trận chiến mới có thể cảm nhận được.
Cho nên sau khi anh ta nhìn thấy cứu binh bố vợ mình mời chỉ là một đám xã hội đen thì anh ta biết nhà họ Lâm đây hoàn toàn xong đời, bởi vì loại du côn này tới nhiều hơn nữa cũng không đủ nhét kẽ răng cho ba người đó.
“Đại ca Minh, anh tới rồi.” Lâm Minh Phúc vội vàng nghênh đón một tên đàn ông to con cầm đầu.
Tuổi đại ca Minh khoảng bốn mươi tuổi, một thân cơ bắp cường tráng tôn vóc dáng cao lớn của gã càng rắn rỏi hơn, hơn nữa trên mặt gã từ đầu lông mày đến cằm là một vết sẹo đáng sợ, khiến khí thế của gã cao tới đỉnh điểm.
Đối với thái độ khiêm nhường của Lâm Minh Phúc, đại ca Minh khẽ gật đầu một cách đương nhiên, gã lập tức liếc mắt nhìn về phía Sở Quốc Thiên, thản nhiên nói: “Chính là thằng nhóc này? Phế nó hay xử lý nó hoàn toàn?”
Ánh mắt Sở Quốc Thiên lạnh lẽo, mặc dù anh không để đám người đại ca Minh vào mắt, nhưng khi nghe đối phương một lời không hợp đã muốn giết chết bọn họ, trong lòng vẫn không nhịn được tức giận một trận.
Trong khu quản lý của anh lại còn có loại người vô pháp vô thiên này quả thực là một loại sỉ nhục.
Sở Quốc Thiên im lặng, khiến Lâm Văn Sang tưởng rằng anh sợ hãi, trong lúc nhất thời không khỏi cười phá lên: “Sở Quốc Thiên, không phải vừa rồi anh rất ngang tàng sao? Bây giờ thấy đại ca Minh thì biết sợ rồi? Tôi cho anh biết, muộn rồi.”
Vẻ mặt đám con cháu nhà họ Lâm khác cũng đắc ý nhìn về phía Sở Quốc Thiên, chỉ có Hình Hải Trung là âm thầm tự hỏi có cần cầu cứu cấp trên của mình hay không.
Bởi vì chỉ có sức mạnh của chiến vực mới có thể hoàn toàn khống chế ba người trước mắt này.
Ngay lúc Hình Hải Trung âm thầm suy nghĩ, anh ta bỗng nhiên cảm thấy mình bị một luồng khí thế khoá chặt, anh ta ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện Sở Quốc Thiên đang giống như cười mà không cười nhìn mình.
Không biết vì sao mà Hình Hải Trung vốn còn có chút lòng tin, khi anh ta nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Quốc Thiên thì không khỏi sinh ra một suy nghĩ đáng sợ, giống như vận mệnh của mình lúc nào cũng có thể bị Sở Quốc Thiên ngăn chặn, cho dù cấp trên của anh ta cũng không giữ được mình.
Đại ca Minh rất hưởng thụ sự nịnh nọt của con cháu nhà họ Lâm, ông ta thấy Lâm Minh Phúc không nói lời nào, không khỏi thúc giục một tiếng: “Ông ba Phúc, rốt cuộc muốn thế nào, nhanh nói đi.”
“Vậy... Vậy thì đánh cho tàn phế được không?” Lâm Minh Phúc giật nảy mình, vô ý thức đưa ra lựa chọn trong một cái gật đầu nhẹ của đại ca Minh.
Đại ca Minh cũng không nói nhảm, sau khi khẽ gật đầu thì liền dặn dò đàn em sau lưng: "Ra tay."
Thế là một đám đàn em sôi nổi nhào về phía Sở Quốc Thiên...
Nhìn Sở Quốc Thiên đến lúc này vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng Lâm Văn Sang không nhịn được mỉa mai một trận, ngu ngốc, giả vờ cũng không biết phân rõ trường hợp, đây là
Nhưng anh ta còn chưa nghĩ xong hết đã bị một màn trước mắt hù doạ đến nỗi linh hồn bay mất.
Chỉ thấy một đám xã hội đen vốn dĩ khí thế hùng hổ trước khi sắp đánh trúng Sở Quốc Thiên lại bị ba tên vệ sĩ phía sau đánh bay tất cả ra ngoài trước.
Trong lúc nhất thời, hai mươi ba người