"Mày...
Thanh niên tóc bạc bị đánh một cái như vậy tức đến nỗi hai mắt vằn đỏ, lúc cậu ta chuẩn bị nói thêm cái gì đó, lại nghe thấy Sở Quốc Thiên mở miệng thêm lần nữa, anh bảo: "Lệ Nga là em gái tôi, tôi không quan tâm đến chuyện trước đó mấy người có ân oán gì với nhau, kể từ giây phút này bỏ hết đi."
Em gái ư?
Lúc mới nghe thấy câu nói này, mọi người còn có chút kinh ngạc sau đó lập tức cười ầm cả lên. "Oắt con, mày là anh của con nhãi này à?" "Nhìn qua thấy mày đâu có giống người nhà họ Dương đâu, chẳng lẽ mày là anh giai mưa của nó?" "Hài ghê, năm nào tháng nào rồi mà còn nhận anh giai em gái thế này. Sao mày không nói mày là bố nuôi của nó luôn đi ha ha..."
Nghe thấy mấy lời không sạch sẽ từ miệng mấy người đó tuôn ra, Dương Lệ Nga tức giận đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng.
Sở Quốc Thiên sầm mặt lại, lạnh giọng nói: "Mấy người hẳn là cũng đã thành niên rồi, đúng chứ? Lẽ nào mấy người không sợ một khi chuyện này làm lớn lên sẽ phải gánh trách nhiệm trước pháp luật sao?" "Ha ha, ôi mày hù chết ông đây rồi. "Đúng đấy, nghĩ gì mà muốn hù doạ chị đây thế, còn nói cái gì mà gánh chịu trách nhiệm trước pháp luật nữa chứ. Mày nghĩ mày là ai thế?"
Ai ngờ, Sở Quốc Thiên nói vậy cũng không có bất cứ chút tác dụng nào với đám người này, ngược lại còn khiến chúng càng thêm hung hăng.
Trong lòng Dương Lệ Nga hoảng loạn không ngớt, sau khi cô ta giãy giụa bò dậy, lập tức đến gần Sở Quốc Thiên, gấp gáp nhỏ giọng nói: "Anh đừng có phí lời với mấy người này nữa, nhanh đưa tôi chạy trốn đi, được không?" "Yên tâm đi Lệ Nga, bọn họ không làm em bị thương được đầu. Hơn nữa, xun quanh đây có nhiều người đi đường như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ không thấy chết mà không cứu. Hiển nhiên, Sở Quốc Thiên không hề bị bị tình cảnh trước mắt làm cho lay động, ngược lại anh còn nhẹ giọng động viên, an ủi Dương Lệ Nga một câu
Nghe mấy lời anh nói như chuyện đương nhiên khiến cho Dương Lệ Nga tức giận đến đến mức răng cũng thấy ê ẩm.
Có nói thế nào thì chỗ này cũng là đại học tài chính Yên Kinh, mấy người xuất hiện quanh quẩn trong rừng cây nhỏ này đều là một đám học sinh, thử hỏi trong số bọn họ ai dám đắc tội đám người kia?
Quả nhiên, đám thanh niên trẻ tuổi nghe vậy, ý cười trong mắt càng thêm đậm, bọn chúng nhìn Sở Quốc Thiên với ánh mắt không khác gì nhìn mấy đứa ngu.
Cuối cùng, vẫn cái người đẹp được gọi là chị Diễm Diễm kia bình tĩnh mở miệng, cô ta nói: "Lo lắng chần chờ gì nữa, mau đến lột sạch Dương Lệ Nga quay cái video đi. Nếu như người đàn ông này còn dám cản trở cứ cho gã một trận đi." "Chị Diễm Diễm... Nghe vậy trái tim Dương Lệ Nga lập tức co rút, vừa khiếp sợ vừa hoảng hốt.
Một thanh niên mặc áo ba lỗ màu đen, cơ bắp cuồn cuộn bỗng nhiên móc ra một con dao găm sáng loáng, gã chậm rãi đi về phía Sở Quốc Thiên, vừa đi vừa nói: "Ranh con, tao khuyên mày nên biết điều một chút, đừng có quản chuyện không đầu. Nếu không tạo sẽ không khách sáo đâu đấy." "Anh... Mấy người đừng có qua đây, mau... Mau dừng Thấy đám nam nữ kia lại tiếp tục đi về phía mình, theo lại." bản năng Dương Lệ Nga nhanh chóng chạy đến trốn ở phía sau Sở Quốc Thiên.
Ánh mắt của tên cơ bắp cuồn cuộn kia vô cùng lạnh lẽo, chỉ thấy gã ta khụy hai chân xuống, sau đó nhảy lên giữa không trung, tay gã nắm chặt con dao găm đâm mạnh về phía Sở Quốc Thiên. Ủng hộ team chúng mình b*ằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org
Khí thế của gã ta hung ác, tốc độ mau lẹ, trông không hề giống sinh viên đại học bình thường. Dương Lệ Nga nhìn thấy cảnh này bị dọa sợ tới mức không nói lên lời. "Rầm"
Ai ngờ, lúc con dao găm trong tay gã cơ bắp sắp đâm trúng Sở Quốc Thiên, bỗng nhiên, một thân ảnh chợt lóe lên, gã cơ bắp cứ vậy mà bị đạp cho bay thẳng ra ngoài. Sau khi cơ thể của gã đập xuống một cái cây nhỏ, trong miệng lập tức phun ra một máu tươi, cần cổ của gã lệch qua một bên, cứ vậy hôn mê bất tỉnh.
Chuyện gì thế này?
Tất cả mọi người đều bị biến hoá đột nhiên xuất hiện làm cho kinh ngạc đến mức ngây người.
Vốn bọn họ thấy Sở Quốc Thiên đứng bất động, còn tưởng rằng anh và Dương Lệ Nga đã bị dọa sợ, ai ngờ kết quả lại có một tên Trình Giảo Kim không biết từ đâu đến, nhảy ra giữa chừng.
Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của thanh niên áo đen, ánh mắt của nam nữ thanh niên lóe lên vẻ sợ hãi, dù sao thì bọn họ cũng chỉ là những học sinh bình thường. Tuy rằng có chị Diễm Diễm đứng sau, nhưng bọn họ cũng không dám xông lên liều lĩnh trước mặt cái người vừa mới cho gã cơ bắp một đạp hôn mê bất tỉnh được.
Chị Diễm Diễm cũng có chút sững sờ, thế nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại thần thái, ngữ khí tỏ ra không chút quen biết nói: "Anh là ai?" "Thanh niên tốt, thấy việc nghĩa hăng hái làm."
Ồ.
Lời vừa nói ra khiến tất mọi người sửng sốt không thôi. Ngay sau đó bọn họ lập tức nhớ đến mấy lời Sở Quốc Thiên vừa nói trước đó, khóe miệng ai nấy liên tục co giật.
Thế mà... Thật sự có quần chúng nhiệt tình gặp chuyện bất bình xông ra giúp đỡ?