Chuyện Quách Bảo Trung lần này chính là do anh rể giật dây cho con, sao mọi người có thể nói anh ấy thành một người bất kham như vậy chứ?” “Mọi người nghe thấy không? Hiểu My đã bị lừa không nhẹ, đã đến lúc này rồi mà vẫn còn vì cái tên ăn cơm mềm này nói chuyện
Hứa Phương Linh gân cổ hộ to. “Hiểu Mỹ, vốn dĩ bố còn không quá tán đồng cách làm của mẹ con, thế nhưng bộ dáng này của con thì có lẽ mấy chuyện mẹ con nói vừa nãy là sự thật.” Giọng Lâm Quang Phúc trầm xuống. “Bố, bố như vậy là có ý gì?” Lâm Hiểu My nôn nóng, không biết nên giải thích như thế nào thì mọi người mới tin. “Chưa bàn đến mấy chuyện khác, hãy bàn về mấy lời con vừa mới nói." Vẻ mặt Lâm Quang Phúc nghiêm nghị: “Con cảm thấy Sở Quốc Thiên có bản lĩnh lớn như vậy, có thể giật giây cho con và đạo diễn Quách Bảo Trung sao?”
Lâm Hiểu My nghe vậy, cảm thấy vô cùng bất lực.
Cô ta ngã ngồi trên ghế, nhìn ba mẹ đang đứng trước mặt mình, nói không nên lời. Đúng vậy. Chẳng phải cô ta cũng đã từng hoài nghi về điều này sao?
Quả thật là hoàn toàn không có khả năng.
Đừng nói là người khác, ngay cả Lâm Hiểu My vẫn còn chưa biết được làm cách nào mà Sở Quốc Thiên lại có thể giới thiệu một danh nhân lớn như Quách Bảo Trung cho CÔ.
Thế nhưng việc này đã xảy ra, cho dù là một điều không thể tưởng tượng được... Nghĩ vậy Lâm Hiểu My quay sang nhìn Sở Quốc Thiên, hy vọng anh sẽ lên tiếng nói chuyện.
Thế nhưng
Sở Quốc Thiên lại dường như không có ý định này.
Đại khái là cảm thấy quá mệt mỏi, anh bình tĩnh hỏi mọi người: “Thế nên chỉ cần bây giờ tôi rời đi là được đúng không?”
Hứa Phương Linh đáp: “Đúng vậy! Sau này cậu cũng không được xuất hiện trước mặt con gái và gia đình chúng tôi nữa!” “Tôi đồng ý” Sở Quốc Thiên trả lời. “Anh rể!” Lâm Hiểu My nghe vậy vội vàng kéo lấy tay áo của Sở Quốc Thiên, giọng nói có chút nức nở. “Hiểu Mỹ, con làm cái gì vậy, buông ra mau!” Hứa Phương Linh bước đến, hất tay Lâm Hiểu My xuống.
Lâm Quang Phúc cũng đề nên cơn tức giận: “Hiểu Mỹ, bộ dạng con thế này còn ra thể thống gì nữa?” "Không phải, không phải... Mọi người đều hiểu lầm anh rể rồi.” Trái tim Lâm Hiểu My dường như bị mọi người xé nát. Cô ta bất lực nhìn mọi trường trong phòng: “Mọi người, mọi người đều đã hiểu lầm anh rể rồi.
Thế nhưng lại không người nào chịu nghe cô ta giải thích. “Đừng nói nữa.” Sở Quốc Thiên nói với Lâm Hiểu My. Lâm Hiểu My bất lực bật khóc. “Mau cút đi!” Hứa Phương Linh bước tới, đứng chắn giữa hai người.
Sở Quốc Thiên không nói gì nữa, lập tức xoay người rời khỏi phòng. “Anh rể Sở, anh rể Sở, anh đừng... Từ Na lao ra muốn ngăn Sở Quốc Thiên nhưng lại bị Hứa Phương Linh cản lại. “Từ Na, cháu làm gì thế, đừng quan tâm cái tên rác rưởi kia. Hôm nay ở nhà dì ăn cơm để chúc mừng việc cháu và Hiểu My hợp tác với một danh nhân lớn “Nhưng mà, dì... “Được rồi, đừng nói nữa. Tiền đồ sau này của hai đưa rất xán lạn, dì thật sự vui mừng thay cho cháu và Hứa My. “Cháu... Từ Na còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Hứa
Phương Linh lại hoàn toàn không có ý định muốn nghe.
Bà ta quay đầu lại nói với Lâm Quang Phúc: “Quang Phúc, ông cũng gọi Mai Hương đến đây đi. “Phỏng chừng em ấy bận việc không đến được. “Ừ, cũng đúng. Vậy mấy người chúng ta cùng nhau ăn uống, chút mừng một chút, đồng thời cũng ăn mừng vì từ nay về sau nhà chúng ta đã thoát khỏi một tên phế vật rồi. “Đúng vậy, thật không ngờ cái tên Sở Quốc Thiên kia lại không biết liêm sỉ đi dây dưa với Hiểu My. Hôm nay tôi trở về sẽ lập tức khuyên Thanh Di ly hôn với cậu ta!” Lâm Quang Phúc mẳng thầm trong lòng. Việc xảy ra ngày hôm nay đã để ông ta hoàn toàn nhìn thấu được tên phế vật Sở Quốc Thiên này, chuyện ly hôn này không thể kéo dài được nữa.
Thật đáng xấu hổi