Trong khoảnh khắc đó anh ta chỉ dám đứng yên một chỗ, đi cũng không đặng mà ở cũng chẳng xong, vô cùng bức bối.
Dương Cảnh chỉ lạnh lùng liếc anh ta, sau đó nhỏ tiếng giao nhiệm vụ: “Người đâu? Mời hiệu trưởng võ đường Hoàng Hà ra đây!”
“Vâng, thưa chị Cảnh.”
Ba người đàn ông lên tiếng đáp lại. “Đợi một chút!”
Hiệu phó lo lắng, nhanh chóng ngăn cản ba người, quay đầu nhìn Dương Cảnh nói: “Cô Dương, cô làm sao vậy? Có chuyện gì có thể từ từ nói không?”
“Ông xứng đáng sao?” Dương Cảnh khinh thường nói.
Phó hiệu trưởng muốn giải quyết êm xuôi mọi chuyện cũng không khỏi khó chịu trước sự khinh thường của Dương Cảnh, liền chỉ vào một võ sinh cách đó không xa, tức giận nói: "Cô Dương, tôi biết bên cô đông người, nhưng người của võ đường Hoàng Hà chúng tôi cũng không dễ ăn hiếp. Nếu các người cứ ép người quá đáng, chúng tôi cũng không nhịn nữa đâu!”
Vừa dứt lời, hơn trăm học viên của võ đường bước lên phía trước, khí thế bức người.
Còn Dương Cảnh chỉ cần khẽ nâng cổ tay lên, tất cả thành viên của băng đảng đều rút những chiếc rìu sắc bén cạnh eo ra, lưỡi rìu đều nhắm vào người của võ đường Hoàng Hà.
Tất cả học viên đều ngẩn ra, sợ đến không dám nhúc nhích.
Soạt!
Dương Cảnh nói xong, chỉ vào học viên vừa mới vô lễ với Sở Quốc Thiên lúc nãy, lạnh lùng nói: “Dám bất lịch sự với anh Sở, xử lý hắn cho tôi!”
Thấy một toán người hùng hồn tiến về phía mình, học viên đó lập tức run rẩy, anh ta quỳ xuống điên cuồng xin tha: “Đừng mà. Tôi sai rồi! Anh Sở, chị Dương, xin hai người hãy tha cho tôi.”
Dương Cảnh nhíu mày, cô còn chưa kịp nói, Sở Quốc Thiên ở bên đã sốt ruột hối thúc: “Dương Cảnh, tìm cho ra hiệu trưởng võ đường Hoàng Hà trước, không cần lãng phí thời gian với bọn họ.
“Vâng!”
Dương Cảnh trả lời, sau đó ra lệnh: “Còn đứng đờ ra đó làm gì, mau đi tìm người đi.”
“Chặn họ lại!”
Không ngờ, vị hiệu phó lại hét lên: “Cô Dương, cô thực sự muốn làm vậy sao? Nếu hôm nay trường chi nhánh An Huy của chúng tôi xảy ra chuyện, chẳng lẽ cô không sợ trụ sở chính ở Yên Kinh của chúng tôi sẽ đến xử lý các người sao?”
“Ồn ào quá đó!”
Nhìn thấy phó hiệu trưởng ngăn cản mình, Sở Quốc Thiên vốn đã mất kiên nhẫn lập tức sa sầm mặt lại, vừa dứt câu anh đã vụt sang đá ông ta ra ngoài.
Một tiếng “ầm” vang lên, phó hiệu trưởng ngã xuống đất một cách nặng nề, tấm lưng bị xước do ma sát mạnh với mặt đất.
“Hoàng Thế Công xém chút hại chết vợ tôi, nhà họ Hoàng còn phải sát thủ làm dì nhỏ của tôi bị thương. Thù này không báo, Sở Quốc Thiên tôi thề không làm người.”
Sở Quốc Thiên nói đến đây, trong mắt hắn hiện lên một tia sát khí quái dị: “Dương Cảnh, truyền lệnh của tôi, tấn công vào võ đường Hoàng Hà. Ai dám phản kháng cứ đánh tàn phế cho tôi.”
Lời vừa nói ra, phó hiệu trưởng và những học viên khác của võ đường Hoàng Hà đều biến sắc, nhìn chằm chẳm Sở Quốc Thiên ra chiều không tin.
“Anh... Sao anh dám?”
“Anh có biết làm vậy sẽ có hậu quả gì không?”
“Mau chạy đi! Điền rồi.... Tên này điên rồi!”
Đáng tiếc, lần này Dương Cảnh đã chuẩn bị đầy đủ, không ai có thể chạy thoát.
Thấy võ đường Hoàng Hà đã không còn sức phản kháng, Sở Quốc Thiên quay trở lại lái chiếc Maybach đến thẳng sân bay.
Vốn dĩ anh cho rằng dù không phải hiệu trưởng võ đường Hoàng Hà phái sát thủ đến ám sát Lâm Uyển Vy thì anh cũng biết một số thông tin nội bộ của họ, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của hiệu phó và những người vừa rồi, anh nghĩ mình nên nhanh chóng đến Yên Kinh tìm nhà họ Hoàng sẽ tốt hơn.
Đồng thời, một chiếc xe Rolls-Royce có lắp chống đạn.
Cậu chủ nhà Mộ Dung và vệ sĩ Triệu