Chương 549: Cảnh đẹp ý vui
Đến lúc chàng trai kia đi xa, Lâm Thanh Di mới đột ngột quay đầu, hai mắt trừng lớn, nhìn Sở Quốc Thiên. “Anh làm cái gì thế?” Giọng nói Lâm Thanh Di có chút bất mãn và trách móc.
Sở Quốc Thiên không hiểu gì: “Anh làm sao
CƠ?" “Anh có biết người vừa rồi là ai không?” Lâm Thanh Di khoang hai tay trước ngực. “Anh không biết. Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói. "Không biết." Lâm Thanh Di tức giận nghiến răng. “Vậy thì em nói cho anh biết, người đó là tổng giám đốc của tập đoàn Khoa Vỹ ở Yên Kinh, Mộ Phong Lâm, người khác gọi cậu ta là cậu Phong Lâm” “Anh biết tập đoàn Khoa Vỹ chứ? Đây là một trong những tập đoàn lớn nhất trong ngành công nghiệp đồ dùng hàng ngày và mỹ phẩm dưỡng da trong nước. Cậu ta cũng là một trong những người tổ chức buổi tiệc này. Nếu không phải được cậu ta giới thiệu, một nhân vật nhỏ bé như em căn bản không có tư cách đến đây. Anh hiểu chứ?” “Vậy thì liên quan gì đến anh?” Sở Quốc Thiên bình tĩnh hỏi ngược lại. Nhất thời Lâm Thanh Di không biết phải trả lời như thế nào.
Quả thật điều này không liên quan gì đến Sở Quốc Thiên.
Tất cả những gì anh làm vừa rồi cũng chỉ là vì không muốn cô bị người đàn ông khác quấy rầy mà thôi.
Lâm Thanh Di cắn môi dưới, cuối cùng nói: “Cho dù như thế nào, nếu còn có người đàn ông khác muốn bắt tay với em, anh đừng nhúng tay bừa bãi, hiểu không?” “Vậy anh đứng ở bên cạnh nhìn người đàn ông khác thoải mái lôi kéo tay vợ của mình sao?” Sở Quốc Thiên tiếp tục hỏi. “Anh.” Lâm Thanh Di bị câu nói này làm cho tức giận: “Chẳng lẽ em không biết tự né hay sao? Nói tóm lại anh đừng làm loạn là được.
Sau khi nói xong, Lâm Thanh Di giận dỗi quay người bước đi.
Sở Quốc Thiên không biết làm sao. Anh vẫn cảm thấy hành động của mình không có vấn đề gì.
Tuy rằng sớm muộn gì thì bọn họ cũng sẽ ly hôn, nhưng trước khi ly hôn, Lâm Thanh Di vẫn là bạn đời của anh. Nếu đã là vợ của anh vậy thì anh không thể chấp nhận được chuyện cô bị người đàn ông khác rình mò.
Mộ Phong Lâm không có mặt, Lâm Thanh Di cũng không quen bất kỳ một ai trong đây nên tùy tiện tìm một chỗ không có ai rồi ngồi xuống, cầm ly sâm panh uống một mình. Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org
Say khi uống vài lỵ, khuôn mặt tinh xảo của cô phủ kín một tầng hương rượu mê người, trông càng thêm lóa mắt.
Sở Quốc Thiên cũng ngồi bên cạnh cô, trong tay là một miếng bánh ngọt. Lâm Thanh Dị không hài lòng bĩu bĩu môi, nhìn
Sở Quốc Thiên: “Sao thế? Anh lại đói rồi?” “Ừ, chưa ăn no” Sở Quốc Thiên cắn một miếng bánh ngọt, động tác lộ ra khí chất tạo nhã.
Tuy rằng không lóa mắt được như Lâm Thanh Di nhưng động tác giơ tay nhấc chân của Sở Quốc Thiên đều mang một khí chất thần bí mà riêng biệt.
Vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.
Lâm Thanh Di ngồi bên cạnh im lặng nhìn Sở
Quốc Thiên, không hiểu sao lại có một chút si mê. Ở phía xa, Mộ Phong Lâm vừa mới tiếp đón khách trở về nhìn về phía Lâm Thanh Di.
Cậu ta nhấc tay vẫy vậy, một người đàn ông lập tức đi tới bên cạnh. “Cậu chủ, cậu có phân phó gì ạ.
Mộ Phong Lâm nhíu mày, ánh mắt vẫn nhìn về phía Lâm Thanh Di.