Chương 592: Không đáng nhắc tới
Trong lòng những người của Y Đạo Môn vô cùng căng thằng họ không thể ngờ tới tình huống hiện giờ
Cuộc tranh tài này thật sự kết thúc nhanh như vậy sao?
Lúc này, chỉ thấy Sở Quốc Thiên bình tĩnh lấy ra một viên thuốc bản thân mới làm ra, lặng lẽ bỏ vào trong miệng. “Thuốc giải?” Thấy vậy, ông chủ Dược Các hừ hừ cười lạnh, không thèm để ý nói: “Thuốc độc mà tôi làm ra nào có chuyện cậu có thể giải được một cách dễ dàng như vậy? Đừng vùng vẫy một cách vô ích nữa, nhận thua đi!”
Nhưng không đợi ông ta nói hết lời.
Đã thấy Sở Quốc Thiên thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, ngay tới làn da sậm màu cũng dần dần có dấu hiệu khôi phục.
Mặt mũi vốn dĩ đang tái nhợt dường như cũng từ từ hồi phục, lấy lại màu sắc bình thường. “Chuyện gì xảy ra vậy!” Ông chủ Dược Các không dám tin tất cả mọi chuyện đang xảy ra trước mắt mình. "Không thể nào."
Mọi người càng không dám tin sự thay đổi bất ngờ đang diễn ra. “Anh ta có thể phá giải độc của ông chủ Dược Các?” Gần như tất cả mọi người ở Dược Các đều há hốc hàm vì kinh ngạc. “Sao có thể " “Haha, thì ra thuốc độc của ông chủ Dược Các cũng chỉ như vậy mà thôi. Tôi còn cho rằng có thể mở mang kiến thức gì cơ. Sở Quốc Thiên cười lạnh, thờ ơ nhìn khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của ông chủ Dược Các. “Không không thể nào!”
Ông chủ Dược Các bị tình hình trước mắt dọa sợ tới mức đứng không vững, liên tiếp lùi về sau vài bước, nhìn Sở Quốc Thiên với vẻ mặt không dám tin, sau đó giận dữ hét lên. “Không đúng! Chắc chắn không đúng, mau ngã xuống cho tôi, mau chết đi cho tôi!” Vẻ mặt ông chủ Dược Các tràn đầy tức giận, tay cũng không quên liều mạng ném hết số thuốc độc mà bản thân đã nghiên cứu, chế tạo ra lên người Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên không tính tránh né, trong khoảnh khắc, trên người anh lại bị trúng thêm hơn mười loại độc khác nhau.
Cùng lúc, anh chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, suýt chút nữa đã ngã ra đất, máu đen rỉ ra bên khỏe miệng. “Thế nào, thuốc độc của ông chủ Dược Các tôi đây, cậu thấy thế nào?”
Ông chủ Dược Các đắc ý nhìn Sở Quốc Thiên, ý cười bên trên miệng càng sâu.
Thế nhưng sau khi Sở Quốc Thiên ổn định lại thân thể đang lảo đảo của mình, anh lại chậm rãi lắc đầu, khỏe miệng mang theo một vẻ khinh thường, ngón tay cái lau đi vết máu trên khóe miệng: “Ông chủ Dược Các, chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi!”
Nghe vậy, không đợi ông chủ Dược Các nổi giận, mọi người đã thấy biểu hiện trúng độc trên người Sở Quốc Thiên dần dần mất đi, mãi cho tới khi biến thành màu sắc khỏe mạnh như lúc bắt đầu.
Ông chủ Dược Các không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt mình. "Sao..sao có thể như vậy!”
Ông chủ Dược Các là ai? Những thứ thuốc mà ông ta đã chết tạo ra, dù là thuốc độc hay thuốc giải, tuyệt đối đều là những loại thuốc có một không hai, chưa nói đến độ phức tạp, mức độ kỳ lạ đều khiến người khác bó tay, không biết bắt đầu từ đâu. Cập nhật chương mới nhất *tại TгцуeлАРР.coм
Cũng như loại bột độc đầu tiên mà vừa rồi ông ta dùng, nếu như phải so sánh với những thứ khác, vậy đây chắc chắn là một loại thuốc có thể so sánh với loại độc mạnh và nguy hiểm nhất trên thế giới mà chưa chắc đã thua.
Nếu đã bị trúng loại độc này thì dù có tiến hành cấp cứu ngay lập tức cũng không chắc chắn có thể sống lại mới đúng!
Nhưng hôm nay thì sao, chàng trai trẻ trước mắt này không những không có bất kỳ triệu chứng bị đe dọa đến mạng sống nào mà ngược lại, vẻ mặt anh còn rất bình tĩnh...
Mọi người trong Dược Các nhìn thấy cảnh này, ai ai cũng trợn tròn mắt.
Ông chủ Dược Các càng không thể nào giữ nổi bình tĩnh, nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt mình, thân hình lảo đảo.
Một lát sau, ông ta trầm giọng hỏi: “Cậu làm chuyện đó như thế nào?” “Ông chủ, chúng ta đều là người thông minh, loại câu hỏi vô nghĩa như này, sao ông có thể hỏi được nhỉ?” Sở Quốc Thiên nở nụ cười chế nhạo, trong nụ cười đó còn mang theo chút mỉa mai. "Lẽ nào ông cho rằng đối thủ cạnh tranh của ông sẽ nói cho ông nghe cách chế thuốc của họ?"
Nghe thấy vậy, ông chủ Dược Các đen mặt, im lặng hồi lâu rồi trả lời: “Xem ra tôi đã xem thường cậu rồi, thần y Sở. Sở Quốc Thiên khẽ thở dài nói: "Không phải là ông xem nhẹ tôi, mà là độc của ông quá tầm thường, quá kém cỏi.” "Ăn nói ngông cuồng, tất cả mới chỉ vừa bắt đầu thôi!” Ông chủ Dược Các giận dữ nói.