Nhìn thấy sắc mặt của Triệu Thiên Hoằng khó coi lại, Sở Quốc Thiên trong lòng thở dài một hơi, sau đó nhẹ giọng an ủi: “Đừng quá bi quan. Tuy rằng Lạc Dĩnh hiện tại không ổn định, nhưng nếu kết hợp với đơn thuốc của tôi thì có thể nhanh chóng phục hồi chức năng, chỉ có điều là dược liệu, rất khó tìm được...
Sở Quốc Thiên đã nói dược liệu khó tìm vậy nhất định là dược liệu cực kỳ quý giá. Triệu Thiên Hoằng hiểu sự thật này, vì vậy ông ta không ép buộc.
“Chí tôn, lòng tốt của ngài, Thiên Hoằng thật không thể nào quên được!” Đột nhiên, Triệu Thiên Hoằng cong chân quỳ xuống “phốc” một tiếng.
Sở Quốc Thiên cau mày, nghiêm giọng nói: “Ông làm sao vậy? Tôi không thích mấy cái nghi lễ phiền phức này. Đứng dậy.”
“Vâng!”
Triệu Thiên Hoằng cũng không phải già mồm, sau khi đứng lên, do dự hai giây đồng hồ, hỏi: “Chí tôn, cậu thật sự muốn sớm giải quyết chuyện của nhà họ Nam Cung sao?”
“Không sai.” Sở Quốc Thiên híp mắt, lạnh lùng nói.
“Chí tôn, xin vui lòng đợi một chút, tôi sẽ đưa cậu đến đó sau khi tôi cho người đưa Lạc Dĩnh đến bệnh viện.” Triệu Thiên Hoằng nói rồi gọi một cuộc điện thoại.
Vốn dĩ ông ta vẫn mang tâm lý không giúp việc Sở Quốc Thiên đối phó với nhà họ Nam Cung, nhưng sau khi trải qua sự việc của Triệu Lạc Dĩnh tâm lý của ông ta đã hoàn toàn thay đổi.
Không lâu sau, những người mà Triệu Thiên Hoằng gọi đến đã đưa Triệu Lạc Dĩnh đi, và sau đó ông ta lại đưa Sở Quốc Thiên đến học viện y học Nam Cung.
Bởi vì hội thảo y học được tổ chức trước thời hạn, học viện hôm nay sôi nổi hơn thường lệ.
Hội thảo y học hay được biết đến là cuộc thảo luận nghiên cứu y học, thực chất là cuộc thi về y học, lý do nhà họ Nam Cung tổ chức hội thảo y học là để thu hút một số bác sĩ giỏi để củng cố nguồn lực của gia đình. Dù sao nhà họ Nam Cung có lớn nhưng so sánh với nhà bọn họ ở nước Viễn cũng có tới mấy nhà khác.
Có các bác sĩ và chuyên gia từ khắp nơi trên thế giới đến dự hội thảo, cũng như những người dân bình thường đến xem rất hào hứng. Nhưng điều khiến người ta chú ý hơn là những bác sĩ trẻ nổi danh kia.
Người ngoài nghề xem cho vui, người trong nghề nhìn về ngưỡng cửa.
Đối tượng đông nhất của các trường y là sinh viên, tất nhiên sinh viên sẽ noi theo những người bạn đồng trang lứa làm hình mẫu, nên đương nhiên, những bác sĩ trẻ không hơn họ bao nhiêu tuổi và đã nổi tiếng trở thành đối tượng ngưỡng mộ của họ.
Trong đám học sinh xuất sắc này, người có ảnh hưởng lớn nhất chính là một mỹ nữ, nếu Sở Quốc Thiên ở đây nhất định sẽ được nhận ra, cô ấy chính là cháu gái của Y Vương ở tỉnh Hoãn, Vương Vũ Huyên.
Vương Vũ Huyên có tính cách trầm lặng, tuy không nhiều lời nhưng cô ấy vẫn thu hút vô số ánh mắt nóng bỏng, ngay cả một bác sĩ trẻ xuất sắc như Thi Quân cũng phải thèm muốn cô ấy vô cùng.
Thực ra, Vương Vũ Huyên đến đây không phải vì người nhà họ Nam Cung, cô ấy hoàn toàn là để tăng thêm kinh nghiệm, không hơn không kém.
Lúc này, hầu hết mọi người đều tập trung ở khán phòng của học viện y học, vì đây là nơi tổ chức hội thảo y học.
Khi hai người của Sở Quốc Thiên đến, hội thảo y học bắt đầu. Ngay lập tức, cho dù đó là đại diện các nơi, hay là sinh viên của các phương khác nhau, cùng những người bình thường đến hóng chuyện, tất cả đều im lặng trên ghế của mình.
Tất cả đều lộ vẻ phấn khích, nhìn chằm chằm không chớp mắt trên bục giảng, có người chỉ muốn nhìn thấy vị bác sĩ nổi tiếng khó gặp, có người muốn bộc lộ tài năng trong hội thảo này để chứng tỏ bản thân.
Sau khi chờ khoảng hai phút, một nhóm sáu người từ từ đi về phía bục.
Trong số sáu người này, bất kể tính cách ăn mặc hay thần thái của họ, đều có thể chia thành hai loại, ba người phía trước là bác sĩ, ba người phía sau là bệnh nhân.
“Thưa các nhà lãnh đạo và các bạn sinh viên, chúc mọi người có buổi sáng tốt lành, tôi rất vui vì các bạn đến tham gia hội thảo y học của học viện y học Nam Cung chúng tôi!”
Ngay sau đó, một nữ bác sĩ trung niên với trang điểm thanh tú bước đến micro và nói một câu, khi bà ta nói xong, tiếng vỗ tay như sấm nổ trong phòng.
Chờ tiếng vỗ tay tan hết, nữ bác sĩ lại lên tiếng: “Tôi tin rằng tất cả các bạn đều biết rằng nội dung chính của các cuộc hội thảo y học trong trường y của chúng tôi là tranh tài kỹ năng y học. Tôi sẽ không làm chậm thời gian của mọi người. Tôi sẽ giới thiệu bản thân với các bạn trước...”
“Tôi tên là Hướng Đào Ánh, người bên trái là Trịnh Văn và người bên phải là Kha Vĩnh Xuyên. Tất cả chúng tôi đều là giáo viên của sinh viên y khoa và là trọng tài của bài kiểm tra kỹ năng chữa bệnh lần này. Ba người còn lại là những người sẽ tham gia trong bài kiểm tra kỹ năng chữa bệnh này. Các bệnh nhân này đều được mượn từ bệnh viện địa phương. Chúng tôi hy vọng rằng tất cả các vị thí sinh có thể sử dụng những gì đã học để khiến họ cảm thấy khỏe mạnh trở lại!”
Với sự giới thiệu liên tục của Hướng Đào Ánh, đã có một luồng thảo luận không dứt trong khán phòng.