Trong đầu Sở Quốc Thiên hoang mang rất nhiều, nhưng mà anh vẫn ý thức rằng được sự tình so với trong tưởng tượng của anh còn có thể còn nghiêm trọng hơn, lập tức lắc đầu trầm mặc đi về phía một trong những tòa nhà này.
Nhưng anh tìm hết một lượt cũng không tài nào tìm được nhà của Dương Nhã Đan, Lâm Thanh Di đang sát theo anh nhịn không được hỏi: “Sở Quốc Thiên, số nhà của dì Đan là bao nhiêu?” “11. Sở Quốc Thiên trả lời. “Nhưng từ nãy đến giờ hình như chúng ta vẫn không thấy 11 đâu, chẳng lẽ nói, không phải trên mặt đất, mà là ở... Lâm Thanh Di mới đầu còn có chút hoang mang, nhưng nói xong, cô liền nghĩ đến hai người họ vẫn còn chưa tìm ở tầng hầm. “Ý em là dưới tầng hầm à?”
Sở Quốc Thiên nhíu mày, liền vội vàng chạy xuống tầng.
Hai người vừa khi xuống tới lầu một đã bị một mảng đen tối trước mắt làm cho kinh hãi, dì Đan... sẽ không sống ở đây, phải không?
Nơi này không chỉ ánh sáng kém, mà ngay cả cửa sổ cũng không có nổi một cái, căn bản không phải nơi để cho người ở.
Hai người vừa xuất hiện, đã thu hút ánh mắt của vài hộ gia đình, bọn họ tò mò đánh giá cẩn thận người vừa đến, đặc biệt là sau khi nhìn thấy khuôn mặt Lâm Thanh Di, họ kinh ngạc tới mức cứ há hốc miệng ra.
Cô gái này không phải quá mức xinh đẹp rồi đấy chứ? Lâm Thanh Di trong nháy mắt liền cảm nhận được ánh mắt của những người này, cô nhíu mày, bất giác đến gần Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên bật đèn pin của điện thoại di động, hướng về phía sâu trong hành lang đi đến, cuối cùng dừng lại ở trước cửa một cánh cửa bị rỉ sét, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy biển “11” trước cửa.
Cốc cốc cốc!
Sở Quốc Thiên giơ tay gõ cửa.
Rất nhanh, trong phòng liền truyền đến thanh âm của một người già đứng dậy từ ghế sô pha: "Ai đó... Khụ khụ!”
Tôi là Sở Quốc Thiên!
Theo lời đáp của Sở Quốc Thiên, cửa phòng trong một chốc liền mở ra, một lão bà gầy yếu, đầu toàn tóc bạc từ bên trong đi ra. “Cô cậu trẻ, các người tìm ai vậy?” Bà lão nhìn thoáng qua hai người Sở Quốc Thiên, sau đó nhìn về phía Sở Quốc Thiên mà hỏi. “Xin chào, tôi tìm Dương Nhã Đan, dì ấy... dì ấy có sống ở đây không?” Sở Quốc Thiên cẩn trọng hỏi. “Tìm Dương Nhã Đan à? Các người là... Trong mắt bà lão ánh lên một tia hoang mang. “Tôi gọi bà ấy là dì Đan, nghe người ta nói dì của tôi hiện tại sống rất không tốt, đến đây xem sao. Sở Quốc Thiên kiên nhẫn giải thích. “Thì ra là như vậy à, vậy các cô cậu mau vào đi.” Bà lão nói xong liền mất dạng.
Hai người đi vào phòng, tức thì, một thứ mùi kinh tởm khó tả chui tọt vào khoang mũi, Sở Quốc Thiên còn đỡ, Lâm Thanh Di vừa ngửi thấy, thiếu chút nữa nôn ra. tamlinh247.org trang web cập nhậ*t nhanh nhất
Toàn bộ căn phòng có diện tích khoảng 20 mét vuông, là một phòng đơn lớn, phòng tắm nhà bếp tất cả đều tập trung trong một ngăn nhỏ ở góc. Ngoài ra, căn phòng chỉ còn lại một chiếc giường gỗ cũ, mà lúc này người đang nằm trên giường là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Trạng thái của phụ nữ trung niên phải nói là vô cùng tệ, không chỉ sắc mặt trắng bệch, trên người còn được cắm đủ hết các loại dụng cụ, thậm chí trên mũi còn phải đeo một cái bình oxy.
Người phụ nữ lúc này suy yếu đến mức ngay cả mắt cũng không mở ra, nhưng bởi vì thể trạng hiện giờ quá mức kém nên cho dù như vậy vẫn thỉnh thoảng ho khan lên một tiếng.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Sở Quốc Thiên thấy rõ tất cả những chuyện này, không khỏi chua xót nơi hốc mũi, khỏe mắt trong nháy mắt đỏ hoe.
Bởi vì, người trên giường chính là Dương Nhã Đan!
Cho dù là Sở Quốc Thiên đã làm xong chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng không nghĩ tới tình huống của Dương Nhã Đan vậy mà nặng đến mức độ này.
Vừa nghĩ tới mình khi còn bé luôn luôn được Dương Nhã Đan che chở yêu thương, trong lòng của anh đau đớn khôn xiết như thể bị dùng nghìn dao mà đâm vào vậy.
Chậm rãi đến gần Dương Nhã Đan, Sở Quốc Thiên nói, giọng run run: “Dì ơi, con đến thăm dì.”