Lâm Đạt nhằm chặt mắt lại. Sau khi nghe thấy tiếng của Nghê Đại Hồng, cô lập tức nói với vẻ không hài lòng chút nào: "Bà Nghê, người bạn này của cô hình như không phải là một người bạn tốt, tôi chỉ muốn chạm vào quần áo của anh ta chút thôi mà anh ta cũng không cho!"
"Rất xin lỗi cô Lâm Đạt, đây đều là những người bạn học cũ của tôi và người thân của họ, có lẽ là do họ không quen biết cô nên đã làm cô không vừa ý, xin cô thông cảm cho!" Nghê Đại Hồng nói với vẻ rất áy náy.
"Nhưng mà vừa nãy cô gái này đã đồng ý cho tôi chạm vào rồi, sau đó cậu Sở lại không giữ lời!" Lâm Đạt nói với vẻ đầy tức giận: "Bà Nghê, chẳng giấu gì bà, thật ra tôi cũng chỉ muốn xem xem quần áo mà cậu Sở đây mặc có phải là những sản phẩm do công ty chúng tôi sản xuất không mà thôi."
"Sản phẩm do công ty của cô sản xuất sao?" Nghê Đại Hồng sửng sốt, nhưng ngay lập tức đã phản ứng lại. Bà nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên và hỏi: "Chàng trai, vậy anh có thể nói cho cô biết quần áo mà anh đang mặc là của nhãn hiệu gì không?"
Hai vợ chồng Triệu Mai Hương cũng đều rất bất ngờ.
Sở Quốc Thiên thấy phản ứng của hai người họ, liền ung dung thản nhiên đáp: "Nhất thiết phải trả lời à?"
"Đúng vậy, cậu Sở ạ, tôi là giám đốc chi nhánh ở nước Viễn của tập đoàn Hugo Boss, vừa rồi tôi thấy quần áo mà anh đang mặc có dán nhãn hiệu Hugo Boss của chúng tôi, nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì nhãn hiệu của chúng tôi không sản xuất kiểu dáng đó. Vì vậy nên tôi muốn tìm anh để xác minh một chút." Lâm Đạt liền đáp luôn.
Sở Quốc Thiên sững người ra, anh không thể nào ngờ được chuyện vớ vẩn như thế lại có thể xảy ra, anh lẳng lặng nhìn bố mẹ vợ đang ngồi bên cạnh, anh thấy họ cũng đã bắt đầu rất bối rồi, luống cuống.
Có lẽ, hai vợ chồng họ cũng không thể ngờ được rằng sẽ gặp phải xui xẻo như thế...
Nhưng mà rất nhanh sau đó, Lâm Minh Quang đã phản ứng lại, anh kéo Sở Quốc Thiên sang một bên, nói nhỏ nhẹ: "Sở Quốc Thiên, con tuyệt đối không được để cho bà ấy xem, chỉ cần con không đồng ý với họ thì họ cũng sẽ không làm gì được!"
"Được ạ!"
Sở Quốc Thiên vừa cười vừa gật đầu, rồi liền trở về chỗ, nói: "Cô Lâm Đạt, cô nhìn nhầm rồi, trang phục mà tôi đang mặc không phải là của hãng Hugo Boss đâu, mà chỉ là quần áo do tôi tự may thôi, không đáng để mang ra bàn tán đâu."
"Nhưng khả năng nhìn nhận của tôi rất tốt, nhãn hiệu dán trên trang phục của anh rõ ràng là Hugo Boss, tôi không thể nào mà nhìn nhầm được!" Lâm Đạt đã nói vậy chứng tỏ cô muốn xem cho bằng được.
Thấy vẻ mặt rất kiên định của Lâm Đạt, sắc mặt của hai vợ chồng Triệu Mai Hương cũng thay đổi.
Dù thế nào đi nữa thì họ cũng không nghĩ rằng, chỉ là tham gia một cuộc gặp gỡ bình thường mà lại có thể gặp phải nhân vật cấp cao của công ty Hugo Boss.
Như này chẳng phải rất xui xẻo sao? Trong chốc lát, Triệu Mai Hương kích động đến nỗi muốn bỏ chạy khỏi đó, mà Lâm Minh Quang cũng không biết trốn đi đâu nữa, lúc này ông chỉ muốn tự bóp nát trái tim mình, có rất nhiều nhãn hiệu để lựa chọn mà tại sao bác Hồ lại cứ chọn nhãn hiệu Hugo Boss này chứ?
Trong khi bố mẹ vợ đã có chút luống cuống, rối bời thì Sở Quốc Thiên vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, bởi vì anh đã phát hiện ra mấy người này có vẻ vẻ bất thường, nếu không thì trong một gian phòng có nhiều người như vậy, tại sao lại không tìm người khác mà làm phiền, sao lại cố tình làm phiền họ chứ?
Vì vậy nên Sở Quốc Thiên hoàn toàn có căn cứ để tin rằng những người này cố tình tìm đến họ, mà rất có thể người đứng ra khơi mào chính là Nghệ Đại Hồng.
Thấy bầu không khí bắt đầu trở nên nghiêm trọng, Đinh Nhã Chi bước đến với vẻ không phục, nói một cách rất kì lạ: "Bà Mai Hương, không chỉ có bà, đến cả những người thân của bà cũng đều bị tôi nhìn ra rồi, mọi người đều đang cố đấm ăn xôi, giả mạo làm người giàu có, tôi còn nghi ngờ có thể bộ quần áo Hugo Boss mà anh ta đang mặc kia là do anh ta lén tìm một tiệm may nhỏ bé nào đó rồi tự may cũng nên. Ở nước Viễn chúng tôi cũng có rất nhiều trường hợp làm giả nhãn hiệu như vậy.
"Thì ra là như thế!"
Nghe mẹ phân tích xong, Lí Tôn Minh cũng bất đắc dĩ cúi đầu, không quên mỉa mai vài câu: "Anh Sở, vừa nãy anh cà khịa quần áo trên người tôi không đến chín mươi triệu, vậy còn anh thì sao, quần áo của anh có nổi chín mươi triệu không?"
Hai mẹ con họ bắt đầu thì những người xung quanh đó cũng bắt đầu bàn tán.
"Ôi dào, vừa nãy chàng trai kia nói đạo lí đâu ra đấy, còn tưởng anh ta thực sự là nhân vật gì đó, hoá ra đây chỉ là nói chuyện xàm xí mà thôi!"
"Ha ha, còn không phải sao, chẳng biết người trẻ bây giờ nghĩ gì nữa, không có bản lĩnh thì liền tạo cho mình một vỏ bọc."
"Bọn họ đã ngây thơ trong sáng quá mức, nhà bọn họ nào đâu có điều kiện, vậy mà còn bày đặt mặc đồ Hugo Boss. Thật là nực cười!"
"Cũng đúng, cái loại con rể vô dụng này chỉ là con sâu ăn gạo mà thôi. Cho dù gia sản có lớn đến đâu thì cũng sẽ dần dần mà mai một, tiêu tan thôi..."
Tuy rằng họ nói không to lắm nhưng nhiều người như vậy cùng nói đã khiến Triệu Mai Hương nhanh chóng nghe thấy, mặt bà bỗng nhiên đỏ bừng bừng lên.
Nếu có chỗ nào để chui vào thì bà sẽ ngay lập tức trốn đi, chuyện này thật sự rất xấu hổ.
"Bà xã, chúng ta đi thôi!" Cuối cùng, Lâm Minh Quang đại diện cho tất cả nói đôi lời, Triệu Mai Hương cũng không phản đối, gật đầu rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng, khi họ vừa mới bước đi thì chợt nhận ra cả căn phòng đã đông kín người rồi.
Ngay sau đó, thấy Nghê Đại Hồng nói với vẻ thản nhiên, vô cảm: "Tôi nói này Triệu Mai Hương, cô cứ đi như thế chẳng phải là không nể mặt chúng tôi quá sao?"
"Có ý gì vậy?" Triệu Mai Hương nhíu mày.
Đột nhiên bà nhận ra, dường như mình chẳng còn quen biết gì người bạn học cũ này nữa rồi. Nghĩ đến năm đó, khi mà họ vẫn còn trên ghế nhà trường vẫn còn là bạn cùng phòng, ngày ngày đều chỉ cần ngẩng đầu lên là gặp nhau. Nào ngờ đâu, chỉ sau năm sáu năm mà tình cảm của hai người đã đi xuống nhiều đến vậy. . Truyện Cổ Đại
Có lẽ, từ trước đến nay bà ấy chưa từng coi người bạn cùng học cũ này là bạn.