Nhưng mà bây giờ tôi đã tìm ra một loại thuốc dẫn giúp giảm bớt dược tính mạnh mẽ của nấm linh chi đen ngàn năm ở kho chứa đồ của Dược Các, coi như đã đến lúc dùng đến nó rồi.”
Sở Quốc Thiên nói xong liền vô cùng thận trọng bẻ một mẩu nhỏ của nấm linh chi đen ngàn năm, bỏ vào ấm sắc thuốc.
Khoảng nửa tiếng sau, cho người đút thuốc đó cho
Vương Trạch, và còn kết hợp với phương pháp châm cứu. Những người xung quanh nhìn cảnh này đều vô cùng khiếp sợ. “Cậu Sở, Vương Trạch thật sự có thể sống lại sao?” Triệu Lạc Dĩnh đứng bên cạnh không nhịn thêm được nữa liền hỏi. “Không nói chắc được, chỉ là có thể, vẫn còn cơ hội... “Cậu Sở... Triệu Lạc Dĩnh nhìn Sở Quốc Thiên. “Dựa vào suy đoán của tôi.” Sở Quốc Thiên thở dài, nói: “Cho dù ông ta có thể sống lại, thì khả năng bị bại liệt là rất lớn. “Sao cơ?”
Bầu không khí liền trơi vào trầm lặng khi anh nói xong câu đó.
Chuyện khởi tử hoàn sinh này rốt cuộc vẫn là nói dễ hơn làm sao?
Sau khi uống xong lần thuốc này, sắc mặt của Vương Trạch cũng hồng hào một chút.
Sở Quốc Thiên lại dặn dò một ít chuyện phải lưu ý, rồi phân phó người túc trực bên cạnh chăm cho Vương Trạch, anh nói rằng nếu trong bốn mươi tám giờ tới Vương Trạch có bất kỳ động tĩnh nào thì lập tức đẩy vào phòng cấp cứu để kịp thời cứu chữa.
Nếu vẫn không có động tĩnh gì thì trước mắt cứ bảo tồn thi thể cho tốt, để tiếp tục tìm biện pháp khác để cứu chữa.
Sau khi đã dặn dò kỹ lưỡng xong xuôi, Sở Quốc Thiên mới trở về phòng, trên bàn có một văn kiện do Triệu Thiên Hoằng đưa tới.
Đây chính là danh sách tên các dược liệu có sẵn ở kho chứa đồ của Dược Các.
Nhìn thấy tên của rất nhiều dược liệu quý hiếm trên tờ danh sách này, Sở Quốc Thiên vô cùng kinh ngạc, cảm thán không ngừng.
Anh cầm tờ danh sách kia lên, chăm chú nghiên cứu những cái tên dược liệu trên đó.
Ngay lúc này, tiếng chuông di động đột ngột reo vang.
Sở Quốc Thiên nhìn qua thấy trên màn hình điện thoại hiện lên Lâm Thanh Dĩ, liền hơi khựng lại.
Cuộc gọi đã kết nối. “Có chuyện gì vậy?” Sở Quốc Thiên hỏi.
Lâm Thanh Di nghe thấy giọng Sở Quốc Thiên, hơi do dự một lát mới hỏi: “Bây giờ anh có thời gian không?” “Không bận gì, có chuyện gì không?” Sở Quốc Thiên đặt tờ danh sách dược liệu xuống bàn. “Em muốn hỏi anh có thời gian rảnh đi vườn bách thú cùng với Bảo Nhi không” Lâm Thanh Di cắn môi, hơi do dự nói. “Vườn bách thú?” Sở Quốc Thiên nhìn đồng hồ, “Có thể.”
Sở Quốc Thiên đồng ý nhanh như vậy, Lâm Thanh Di cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng dịu đi. “Vậy anh đến công ty trước đi, để em đi đón Bảo Nhi trước đã...
Lâm Thanh Di vừa nói hết câu, Sở Quốc Thiên liền nghe được thấy tiếng hoan hô của Bảo Nhi ở đầu dây bên kia. “Được, lát nữa gặp" Sở Quốc Thiên nói, rồi cúp điện thoại.
Ở cửa Y Dược Thanh Di.
Một chiếc xe hơi màu xám bạc dừng lại.
Ngay lúc đó, một cặp mẹ con xinh đẹp đi ra. Sở Quốc Thiên vừa bước xuống xe, Bảo Nhi liền mừng rỡ reo lên, giang tay chạy nhanh đến chỗ anh đang đứng. “Bố ơi!”
Sở Quốc Thiên sợ cô bé không cẩn thận vấp ngã, vội vàng bước nhanh về phía trước, cúi người vươn tay ôm cô bé vào lòng
Bảo Nhi được bố ôm vào lòng liền cười vô cùng vui vẻ, khuôn mặt hạnh phục đó xinh đẹp khiến người ta yêu thương không thôi, tiếng cười giòn tan ngây ngơ vang vọng mãi không dứt.
Cô bé còn vẫy tay với Lâm Thanh Di: “Mẹ nhanh đến đây đi, chúng ta cùng bố lái xe đến xem hươu cao cổ
Lâm Thanh Di có chút bất đắc dĩ, nhìn thấy con gái vui vẻ như vậy, trong lòng cũng thấy rất ấm áp. “Con bé này, cũng không phải lần đầu tiên đi, sao lại vui vẻ đến vậy chứ?" Bảo Nhi cười rất ngọt, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, ôm chặt cổ của Sở Quốc Thiên trông vô cùng ỷ lại anh.