“Thượng lão, dược liệu của cậu ta là cây nghệ!” Nhân viên nhìn thoáng qua tư liệu nói.
“Lấy lại đây cho tôi xem.” Thượng Vân Minh nói.
Vì vậy, nhân viên bèn đưa dược liệu trong tay được Sở Quốc Thiên đưa đưa cho Thượng Vân Minh.
Mà lúc này, Sở Quốc Thiên cũng bị rất nhiều người nhận ra.
“Fuck, lại là tên Mộ Dung Kính, hắn thật là tên chán ngắt!”
“Coi Dược Các là chợ bán thức ăn sao, hắn muốn nói gì thì nói cái đó, muốn làm gì thì làm đó sao?”
“Nói Dược Các có thuốc giả, thật là trò cười lớn nhất thiên hạ, hắn cũng khoác lác mạnh miệng quá.”
“Chờ xem, sau khi Thượng lão tức giận, có tiểu tử này nếm mùi đau khổ..."
Nghe đến mấy lời này, khách quý tịch thượng Ngữ Yến ngồi trên ghế khách quý đôi mắt không khỏi co rụt lại, tội danh phỉ báng Dược Các có thể lớn có thể nhỏ, nếu Thượng lão khăng khăng truy cứu, kết cục của Sở Quốc Thiên có thể không chỉ là hủy bỏ tư cách thi đấu, có lẽ sẽ bị Dược Các liệt vào sổ đen, trở thành trò cười trong giới Đông Y nước Viễn. Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày
Rốt cuộc, vừa rồi Sở Quốc Thiên lại đánh vào mặt Dược Các.
Đối mặt với lời châm biếm liên tiếp của mọi người, Sở Quốc Thiên lại không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, dường như chuyện này không liên quan một chút gì đến anh.
Lúc này, Thượng Vân Minh cầm cây nghệ ngó trái ngó phải, sau một lúc lâu, ông ta mới đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên hỏi: "Cậu tên là gì?”
“Mộ Dung Kính.”
Ánh mắt Thượng Vân Minh nhìn Sở Quốc Thiên tràn đầy tán thưởng, "Cậu rất xuất sắc, cái này quả thật không phải cây nghệ, cũng không phải cây gừng, tuy rằng cái giả làm lẫn lộn cái thật, nhưng giả chung quy chính là giả, cậu có thể kiên trì quan điểm của mình, chuyện này rất khó có!”
Xôn xao!
Tất cả mọi người bị đáp án của Thượng Vân Minh sợ ngây người. Vậy mà lại thật sự là giả sao?
Không chỉ thính phòng, cho dù là ghế tuyển thủ và ghế khách quý đều đồng loạt ồ lên.
Nhưng sắc mặt của Tân Vận Hải ngồi trên ghế tuyển thủ lại vô cùng sa sầm, Lưu Nguyệt Kiều thấy thế, cười lạnh nói: “Tất cả những thứ tự cao tự tại, mất mặt đến mức Thượng lão cũng biết, xem cậu giải thích như thế nào!”
Tân Vận Hải há miệng thở dốc, một chữ đều không nói nên lời.
Và lúc này, giọng nói của Thượng Vân Minh lại vang lên một lần nữa, “Đại hội phân biệt thuốc là bảng hiệu của Dược Các chúng ta, hiện tại lại có sự kiện xuất hiện thuốc giả trong đại hội, đây tuyệt đối không phải là một chuyện nhỏ, người đâu, tra rõ chuyện này cho tôi!”
“Vâng, Thượng lão!” Một người đàn ông trung niên cung kính trả lời một câu, tiếp theo liền lui xuống.
Thượng Vân Minh thấy thế, lúc này mới cao giọng nói: “Tôi tuyên bố, tuyển thủ số 62 Mộ Dung Kính, thăng cấp!"
Sở Quốc Thiên nghe vậy, khỏe miệng nhếch lên, và Tân Vận Hải càng tức giận hơn, nhưng hiện tại đến cả phó các chủ của Dược Các đều kinh động, cậu ta cũng chỉ có thể thầm giận dỗi.
Và sau khi Thượng Vân Minh tuyên bố kết quả xong, lại trở về trên đài cao một lần nữa, giọng áy náy nói với tất cả mọi người trong hội trường: “Các vị, thật sự rất xin lỗi, bởi vì Dược Các chúng tôi sơ sẩy, đã dẫn tới xảy ra loại sự kiện nghiêm trọng dược liệu giả này, xin mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ đích thân làm rõ chuyện này, cho mọi người một lời giải thích vừa lòng!”
“Hiện tại, tiếp tục thi đấu!”
Làm phó các chủ của Dược Các, uy danh và sức ảnh hưởng của Thượng Vân Minh không thể nghi ngờ, sau khi ông ta nói xong lời này, căn bản không có ai dám phản bác, và nhân viên cũng đang tiếp tục xác minh kết quả thi đấu.
Nhưng Sở Quốc Thiên lại cũng không quá để ý, hắn biết, cho dù Thượng Vân Minh thật sự sẽ tra rõ chuyện này hay không, cuối cùng đáp án của mọi người đều chỉ là sự thoải mái của nhân viên, bởi vì một khi thật sự tra ra có người đang cố ý làm giả thuốc, hoặc là nguyên nhân khác, đều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của Dược Các, đây là điều mà các cấp cao của Dược Các tuyệt đối sẽ không chịu đựng!
Anh cũng không nghi ngờ sự công bằng của Thượng Vân Minh, nhưng Dược Các cũng không phải của mình Thượng Vân Minh, cho nên kết quả còn phải đạt được sự quyết định đồng thuận của các cấp cao của Dược Các.
Mà Sở Quốc Thiên lại trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, từ trong sự việc này anh đã phát hiện ra tình hình của mình không ổn, khả năng cao là anh đã bị người nhằm vào rồi.
Nghĩ như vậy, anh theo bản năng nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía Lưu Nguyệt Kiều và đám người Tân Vận Hải, trùng hợp chính là, đám người Lưu Nguyệt Kiều cũng vẫn luôn nhìn Sở Quốc Thiên, khi phát hiện Sở Quốc Thiên đang nhìn bọn họ, theo bản năng di chuyển ánh mắt.
Sở Quốc Thiên cười cười, trong lòng trong nháy mắt đã có đáp án, nhưng anh cũng không có ều lời, chỉ yên tĩnh chờ đợi cuộc thi tiếp tục tiến hành.
Rất nhanh, vòng thứ nhất đã đưa ra kết quả thi đấu, đúng như Sở Quốc Thiên dự đoán, trong hạng mục phân biệt thuốc của vòng thứ nhất, ba phần năm số người bị loại, tuyển thủ dự thi tiến vào vòng thứ hai không đủ năm trăm người. Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày
Mọi người đều biết, các giai đoạn của cuộc thi khó hơn từng giai đoạn, Sở Quốc Thiên tin rằng, trong vòng thứ hai còn có thể giữ lại được một trăm người cũng đã rất ổn.
Chính vào lúc anh suy ngẫm trong lòng, vòng thứ hai cũng đã đến rất nhanh, chỉ thấy một đám nhân viên cầm một phần bài thi và bút, đi tới trước mặt mỗi một người dự thi.
Sau khi xác định mỗi người đều đã có bắt được bài thi và bút, Thượng Vân Minh liền nói ra qui tắc thi đấu: “Xin các vị tuyển thủ chú ý, mọi người vui lòng trả lời tất cả các câu hỏi trên bài thi, thời hạn năm phút!”
Mọi người nghe vậy, lạp tức múa bút thành văn, Sở Quốc Thiên cũng như thế.
“Đã đến giờ, mọi người dừng bút lại!” Năm phút sau, đồng hồ báo giờ bỗng nhiên vang lên, một người nhân viên bắt đầu thu bài thi lại. Và đa số tuyển thủ nghe thấy lời này, sắc mặt lại lập tức đau khổ, bọn họ muốn tiếp tục trả lời câu hỏi, rồi lại không dám.