Chương 519: Khổ mà không nói nên lời
Cảnh tượng đột ngột này khiến cho Dương Hạo Phương giật cả mình. Nhìn đảm đàn ông súng vác vai, đạn lên nòng thình lình xuất hiện trước mắt, anh ta sởn cả gai ốc.
Khi đám người này đã đứng yên, Sở Quốc Thiên nói với Dương Hạo Phương còn đang sững sờ: "Tôi không muốn bị ai biết thân phận thật, mong anh đừng làm hỏng chuyện của tôi. Đừng lo, tôi sẽ không tiêu diệt nhà họ Dương thật đầu, dù sao đây cũng nhà của dì Nhã Đan và chú Khánh. Nhưng, nếu vợ tôi bị nhà họ Dương các người lần hiếp, tôi là chồng của cô ấy, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô ấy. Thời gian và cơ hội tôi đã cho các người ngay từ đầu, nhưng các người lại không biết quý trọng!"
Nói rồi, anh dẫn đầu tiến về phía nhà họ Dương. "Rầm!"
Sở Quốc Thiên đá một cước, cánh cửa nháy mắt chia năm xẻ bảy, đồng thời nó cũng làm cả nhà họ Dương đều giật mình. "Chuyện gì vậy?" "Ai dám tới nhà họ Dương gây hấn?" "Mau thông báo cho gia chủ…"
Sở Quốc Thiên không ngăn cản đảm giúp việc, anh nhìn về phía Dương Hạo Phương, lạnh nhạt nhắc nhở: "Anh đi nói một tiếng với ông của anh đi, để khỏi ra mặt bừa rồi bị người của tôi đánh." "Anh Sở..."
Trong lòng Dương Hạo Phương dậy sóng, không chờ anh ta nói xong, Sở Quốc Thiên đã dẫn đầu đi vào trong, anh ta thì bị nhóm người dũng mãnh này tiện tay ném sang một bên. "Á!"
Dương Hạo Phương té lăn quay, thấy đám người này thật sự đã bước chân vào nhà họ Dương, nào dám thờ ơ, vội vàng lấy điện thoại của mình ra.
Cùng lúc đó, tại phòng nghị sự của nhà họ Dương.
Dương Chấn Đông, Dương Chấn Nam, Dương Quốc Huy cùng với những nhân vật chủ chốt trong nhà họ Dương đang ngồi. So với vẻ bình tĩnh của những người khác, sắc mặt của Dương Chấn Đông đang cực kỳ khó coi. "Không còn bao lâu nữa là đến ngày tổ chức đại hội rồi, lần này nhà họ Dương chúng ta nhất định phải giành được thật nhiều tài nguyên, bây giờ sẽ phát động toàn bộ nhân lực, liên lạc với tất cả những người đã phải ra ngoài đi thăm dò, xem có thu hoạch được gì mới không." Dương Chấn Nam nhẹ giọng ra chỉ thị "Rõ, chúng tôi sẽ đi sắp xếp ngay!" "Chú ba yên tâm đi ạ, chúng cháu đã sẵn sàng rồi, chắc chắn sẽ mang về được thông tin!" "Có bố cháu và chú ba lên kế hoạch, cháu tin rằng dòng họ chúng ta sẽ hoàn toàn quật khởi!"
Đám con cháu nhà họ Dương rốt rít lên tiếng, rất có tinh thần.
Dương Chấn Nam chậm rãi gật đầu, nhìn về Dương Chấn Đông, nói: "Anh Cả, anh có gì cần bổ sung không?" "Đương nhiên rồi!" Dương Chấn Đông tức giận trừng ông cụ: "Anh không quan tâm đại hội gì cả, anh muốn mấy cậu cho anh một lời giải thích về chuyện của Quốc Khánh!" "Không phải chuyện đó đã được giải quyết rồi sao ạ? Ngọc Hoa nhà cháu cũng đã đi xin lỗi chị dâu Nhã Đan rồi, bây giờ bác Cả còn muốn nghe giải thích gì nữa?" Dương Quốc Huy ngồi phía dưới cười hỏi. "Bác không hỏi chuyện Nhã Đan, cái bác muốn hỏi là tại sao lại không xin lỗi Sở Quốc Thiên?" Dương Chấn Đông trầm giọng nói. Nhớ đọc truyện tr*ên tamlinh247.org để ủng hộ team nha!!!
Nghe vậy, Dương Quốc Huy mỉm cười nhưng không nói gì.
Dương Chấn Nam hừ lạnh, tức giận nói: "Anh Cả! Anh quá lắm rồi đấy, em nói rồi, nhà họ Dương chúng ta không thể đi xin lỗi người ngoài được, huống hồ chúng nó còn là một đám vô dụng, dựa vào đâu mà bắt Ngọc Hoa nhà em cúi đầu trước chúng nó chứ?" "Cậu... "Được rồi, bác Cả, bác nói ít mấy câu đi ạ." Ông cụ còn muốn nói gì nữa thì Dương Quốc Huy mỉm cười ngắt lời: "Theo như cháu được biết, vợ của Sở Quốc Thiên là Lâm Thanh Di đã về Hoan Châu, còn cậu ta thì trước đây không lâu cũng đã rời khỏi nhà chúng ta, nên bác đừng xoắn xuýt về việc này nữa. Bây giờ chúng ta nên đứng cùng một chiến tuyến, hợp sức cùng nhau chuẩn bị cho đại hội sắp đến chứ, dù sao thì so với đại hội, đám người Sở Quốc Thiên đó chẳng là cái thá gì cả."
Dương Chấn Đông nghẹn lời, biết có nói thêm gì nữa cũng không có ý nghĩa.
Dương Chấn Nam thấy con trai mình chỉ nói đôi câu đã thuyết phục được Dương Chấn Đông, thầm gật đầu, con trai ông ta đúng là ưu tú nhất Dương Chấn Đông nhìn thấy hết vẻ mặt của hai bố con này, trong lòng thầm than, đám người ngu xuẩn này, mấy cậu có biết người mà mấy cậu coi khinh chính là thần y Sở nổi tiếng không...