Triệu Thiên Hoằng thấy vậy thì cũng lập tức bấm điện thoại gọi cho Quách Tiên Nhan.
Sở Quốc Thiên lái xe, đạp chân ga. Rốt cuộc là có chuyện gì? Tên đó là ai?
Thanh Di bị bắt rồi sao? Còn Bảo Nhi thì sao? Lý do muốn trả thù hay là vì có nguyên nhân khác? Thái độ Sở Quốc Thiên cực kì khó chịu, trong mắt đè nén ý vô vàn muốn giết người.
Mỗi người đều có điểm mấu chốt mà không ai có thể đụng tới. Mà điểm mấu chốt của Sở Quốc Thiên chính là người thân và bạn bè bên cạnh anh!
Anh thà là bản thân mình chịu tổn thương gấp mười lần cũng không mong thấy người thân hay bạn bè bên cạnh vì chính anh mà bị người khác làm hại
Chạy thẳng một đường tới Y dược Thanh Di, lúc này thì Sở Quốc Thiên mới nhận ra có rất nhiều người tụ tập ở ngoài cửa chính ở đây, sắc mặt mỗi người đều khác nhau nhưng điểm chung là đều rất sợ hãi. “Là cậu Sở!” “Cậu Sở!” “Cậu Sở, tổng giám đốc Lâm bị một người khác bắt rồi, đang ở trên lầu, mấy người trợ lý cũng đang ở trên đó, bây giờ phải làm sao đây?”
Nhân viên lễ tân bị dọa sợ rồi, khuôn mặt trắng bệch không có chút hồng hào nào. “Có thông báo cho bên chính quyền chưa?” “Có rồi, nhưng mà đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tới, chúng tôi cũng không biết. Nhân viên lễ tân còn chưa nói hết câu thì Sở Quốc Thiên đã xoay người một cái nhảy vào trong tòa nhà.
Râm!
Cửa chính bị đóng chặt đã bị anh đánh văng ra.
Trong phòng làm việc, Lâm Thanh Di ngồi trên ghế sofa, không bị thương gì cả nhưng khuôn mặt đầy căng thẳng, rõ ràng là đang hoảng sợ.
Trợ lý cũng ngồi xổm ở một bên, cả người run rẩy, không dám nói một tiếng nào.
Trước mặt hai người làm một người đàn ông Đầu Trọc, đang ngồi hút thuốc lá.
Bên hông người đàn ông giất một khẩu súng, trên bàn ghim một cây dao găm, mà nó còn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Nhìn tình cảnh như vậy, hai người Lâm Thanh Di sao dám làm gì chứ? “Sở Quốc Thiên!”
Nhìn thấy người tới, Lâm Thanh Di kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.
Người đàn ông Đầu Trọc hơi ngạc nhiên, nhìn Sở Quốc Thiên đang đứng ở cửa ra vào, hỏi: “Cậu là ai?” “Tôi là chồng của cô ấy! Ông muốn làm gì với vợ tôi?”
Sở Quốc Thiên lên tiếng hỏi, vẻ mặt thâm trầm.
Sở Quốc Thiên không dùng diện mạo của thần y Sở để chạy tới đây cho nên người này cũng không biết anh. "Cậu là chồng cô ấy?” Đầu Trọc lạnh lùng cười một tiếng: “Thôi bỏ đi, người tôi tìm không phải cậu, cái vị thần y Sở kia đang ở đâu? Người ông đây đang chờ là tên đó, nếu như cậu dám nói linh tinh thì ông đây sẽ xử lý cậu trước tiên!” “Tôi chính là thần y Sở!” Sở Quốc Thiên quát lên một tiếng lạnh lùng.
Chuyện đã tới nước này, anh cũng không còn cách nào khác hay nghĩ được những thứ khác, chỉ có thể thẳng thắn thừa nhận. “Cậu?” Đầu Trọc hơi ngạc nhiên, nhìn Sở Quốc Thiên từ trên xuống dưới với ánh mắt đánh giá rồi lại hơi nghi ngờ: “Thật hay giả thì dám lười ông cũng đáng nhận cái chết!”
Sở Quốc Thiên lạnh lùng lấy điện thoại di động ra: “Không tin thì ông nhận điện thoại đi, coi thử có phải là số của tôi không!”
Nói rồi, Sở Quốc Thiên dùng số điện thoại mà thân phận thần y Sở thân phận hay dùng để gọi cho người đối diện một cuộc điện thoại.
Đầu Trọc cầm điện thoại di động, màn hình lóe lên ảnh sáng thông báo. "Ai da, má ơi, thật sự là cậu à!” “Ông là ai? Tìm tôi để làm gì? Nếu như là việc tư thì hi vọng là ông có thể thả vợ tôi ra trước, chuyện này không có liên quan tới cô ấy” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói. “Tốt, thả cô ấy cũng không có thành vấn đề, nhưng mà cậu phải thay thế cô ấy, sao nào?” Đầu Trọc cười đầy xảo quyệt. “Được!” Sở Quốc Thiên không hề do dự mà đồng ý. “Không, không được!” Sắc mặt Lâm Thanh Di tái nhợt lên tiếng.
Cô nhìn Sở Quốc Thiên với đôi mắt đỏ ngầu, thái độ lo lắng, cô cương quyết không đồng ý. “Anh tới đây làm gì? Chuyện này không liên quan tới anh, anh đi đi!” Lâm Thanh Di cắn răng kêu lớn. “Em là vợ anh, sao anh có thể đứng yên mà nhìn em chịu khổ chứ?” Sở Quốc Thiên nhìn cô, hỏi ngược lại. Trong lòng Lâm Thanh Di thắt lại, sững sờ nhìn Sở Quốc Thiên. “Sao, lúc này mà còn muốn thể hiện tình yêu trước mặt tôi à? Đáng tiếc, ông đây thấy mấy thứ này rất phiền phức đó, muốn cứu người thì nhanh lên một chút đi, nếu không thì không ai có thể chạy thoát cả!”
Đầu Trọc hét lên đầy phẫn nộ.