Ngay khi mọi người đang vây xem, bàn tán sôi nổi thì bỗng nhiên mắt ông Vương đỏ ửng lên, kêu to một tiếng, nhào lại chỗ chàng trai đang nằm trên mặt đất.
Cảnh tượng đột ngột này khiến mọi người đều khiếp sợ, còn chưa kịp phản ứng lại đã phát hiện ra Vương Trạch không biết từ đầu lấy ra một bộ kim châm cứu, cẩn trọng châm cứu cho chàng trai kia. “Bác sĩ?” “Tốt rồi, không ngờ ở dưới chân núi này mà cũng có bác sĩ đến, xem ra mạng tên nhóc này lớn đấy!”
Đám người đứng vây xem xung quanh thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, Vương Trạch lại chẳng thể thả lỏng, ngược lại, trên mặt ông ta còn xuất hiện vẻ nghiêm trọng xưa nay chưa từng có, bởi vì, dưới sự cứu chữa của ông ta, tình trạng của chàng thanh niên kia cũng chẳng khá lên chút nào, mà hô hấp của cậu ấy còn đang ngày càng yếu hơn.
Mà lúc này, thiếu niên kia cũng đã nhận ra Vương Trạch, cậu ấy muốn nói điều gì đó, nhưng vừa mở miệng ra đã phun ra một ngụm máu lớn.
Vương Trạch thấy thế, trong lòng đầy đau xót, nói: “Xin lỗi con, Thiên Bảo, đều là do cậu không tốt, là do cậu đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Vương Trạch khóc run cả người, nước mắt đầm đìa. Ông ta chẳng thể nào ngờ được rằng ông ta chỉ là bảo cháu trai đến nghe ngóng tin tức nhà họ Long mà cháu trai lại bị đánh gãy hết tay chân rồi bị ném xuống chân núi như thế.
Ông ta vừa định tiếp tục châm kim thì Sở Quốc Thiên đột nhiên kéo ông ta lại. “Cậu Sở. Vương Trạch giọng nghẹn ngào muốn nói chuyện nhưng lại bị Sở Quốc Thiên cắt ngang: "Đây là cháu trai của ông sao?” Vẻ mặt Vương Trạch đầy đau khổ, dùng sức gật đầu.
Sở Quốc Thiên im lặng, anh nhìn thoáng qua Thiên Bảo rồi nhẹ giọng nói: "Vương Trạch, cảm xúc của ông đang không được ổn định, không thích hợp để chàm cứu, ông hãy để cho tôi làm đi." "Cảm ơn... Cậu Sở!” Vương Trạch cũng không cố chấp tiếp tục nữa, đáp lại một tiếng rồi đứng sang một bên.
Sở Quốc Thiên ngồi xổm xuống, cổ tay cử động, cùng lúc đó, kim châm nhanh như chớp lao vào cơ thể của Thiên Bảo, đồng thời sắc mặt của Thiên Bảo cũng hồng hào hơn một chút, thế nhưng, hô hấp của cậu ấy vẫn yếu ớt như cũ. “Vết thương của cháu trai ông tương đối nghiêm trọng. Mặc dù tôi đã cố định vết thương, khiến nó không chuyển biến xấu đi nhưng muốn chữa khỏi hoàn toàn thì phải cần thêm một khoảng thời gian nữa. Vì vậy, ông hãy gọi người đưa cậu ấy về hiệp hội Đông y Hoan Châu trước rồi bảo Triệu Thiên Hoàng mau chóng sắp xếp đi!" Chẳng mấy chốc, Sở Quốc Thiên đã thu hồi lại kim châm cứu, nhẹ giọng nói một câu. “Vâng, thưa cậu Sở!” tamlinh247.org trang web cập nhật nhanh* nhất
Vương Trạch thấy thương thể của cháu trai đã ổn định, lập tức kích động đáp lại.
Thế nhưng lúc này, ánh mắt của Sở Quốc Thiên lại đầy lạnh lùng: “Cũng may là chúng ta đến đây bằng máy bay tư nhân, nếu đến trễ năm phút, cho dù là thần tiên giáng thế cũng không thể cứu được cháu trai của ông được đâu!”
Cơ thể Vương Trạch lại lần nữa run lên, tưởng tượng đến cảnh cháu trai vì mình mà thật sự gặp phải chuyện gì bất trắc, ông ta không khỏi sợ hãi. “Được rồi, mau chóng thu xếp đi, xét theo tình hình vết thương của cháu trai ông hiện giờ thì đưa về hiệp hội Đông y để Triệu Thiên Hoằng tự mình cứu chữa thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Chỉ là nhà họ Long thế mà cũng dám dùng cách này để trả thù tôi, xem ra... Bọn họ thật sự muốn tìm đường chết rồi mà!” Sở Quốc Thiên cố gắng kìm nén lửa giận, nói.
Trái tim Vương Trạch giật thót, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói đầy âm trầm của Sở Quốc Thiên: “Vương Trạch, chúng ta lập tức đến nhà họ Long!”
Nói xong liền dẫn đầu đi về phía ngọn núi...