Mai Hương cũng khó hiểu, hỏi.
Sở Anh Ngọc không nói gì, nhưng trong lòng cô ta cũng rất hoang mang.
Tất nhiên, cho dù họ đợi một lúc rồi nhưng không ai nghe được lời giải thích, đến khi họ đi tìm quản lý thì mới phát hiện ra rằng anh ta đã chuồn đi từ lúc nào không hay. “Này... này, liệu đây có phải là nơi giết người cướp của không đấy?” Triệu Mai Hương không khỏi sợ hãi.
Bà vừa thốt ra câu này thì Lâm Thanh Di run bần bật theo: “Mẹ, chúng ta có nên mau chóng xuống dưới kia không?” “Được rồi!”
Hai mẹ con họ đang tự nhủ sẽ ra khỏi đây thì đúng lúc này, một loạt ánh đèn trên sân khấu sáng choang đột nhiên mở lên chiếu vào ba người họ.
Sau đó là tiếng đàn piano du dương vang lên. “Ai vậy?”
Triệu Mai Hương vô thức hét lên một tiếng.
Có điều điều trả lời bà là tiếng đàn piano ngân lên du dương không dứt.
Tiếng đàn piano cất lên đầy đau thương, khiến cho ba người phụ nữ bối rối không thôi, không khỏi cảm thương buồn bã, ngay khi ba người phụ nữ đang suýt chút nữa không kiềm chế nổi thì âm hưởng đàn piano đột ngột thay đổi, chuyển sang giai điệu hào hung mạnh mẽ như đang ở trên chiến trường.
Cứ như vậy trong một lúc lâu, tiếng đàn réo rắt đầy ý chí kiên cường và hy sinh đã khiến cho nhiệt huyết của ba người phụ nữ sôi trào, họ dường như cảm nhận được khí thể của người lính hiên ngang không sợ chết và sự hy sinh anh dũng của các chiến sĩ. Bất tri bất giác, ba người phụ nữ mơ hồ nhắm mắt lại.
Tuy nhiên không lâu sau đó, giai điệu đàn piano lại thay đổi, trong tích tắc, câu chuyện tình yêu nam nữ cũng bắt đầu tràn vào tâm hồn và trái tim của ba người phụ nữ, khiến họ hoàn toàn chìm đắm vào nó.
Trong ba người, Lâm Thanh Di là người không am hiểu về piano cho lắm, nhưng so với Triệu Mai Hương, cô vẫn khá hơn bà ra nhiều. Nhưng dù hai mẹ con cô có hiểu về piano hay không thì lúc này họ cũng đã hoàn toàn bị cuốn hút bởi những giai điệu này.
Khác với mẹ con nhà kia đang như si như say với tiếng đàn piano, Sở Anh Ngọc đứng ở bên cạnh đã khiếp sợ đến tột đỉnh.
Chỉ thấy cô ta đang mím chặt đôi môi đỏ mọng của mình, đôi mắt mê ly nhìn về nơi đang ngân lên tiếng đàn, như thể đang chứng kiến một khoảnh khắc kỳ diệu vậy.
Cô ta rất thích piano và cũng am hiểu về piano, cô ta cũng đã từng nghe không ít bản nhạc piano danh tiếng rồi, trong số đó có rất nhiều bậc thầy piano quốc tế, nhưng cô ta chưa bao giờ trải nghiệm màn trình diễn piano khiến người ta rung động lòng người như hôm nay.
Đúng lúc này, trong khi cô ta say sưa, bị cuốn hút bởi tiết tấu biến hóa không ngừng của giai điệu pianp thì không khỏi tự nhủ rốt cuộc người biểu diễn bản hòa tấu piano này là ai đây? Nhớ đ*ọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha!!!
Theo thời gian trôi qua, giai điệu piano lại trở nên cao vút, gào thét, như muốn bay thẳng lên trời xanh, khiến ba người phụ nữ không khỏi giãn hết lỗ chân lông ra, sởn da
Siêu sao!
Chắc chắn người này phải là một siêu sao piano đẳng cấp thế giới!
Khi tiếng đàn piano khôi phục lại tiết tấu mềm mại vang lên, trong lòng ba người phụ nữ không khỏi cảm thấy thán phục. “Tách tách tách...
Lúc này, tất cả các bóng đèn trên tầng cao nhất đột nhiên được bật sáng.
Ánh đèn rực rỡ quét đi bóng túi mịt mù, thay vào đó, hiện ra địa điểm sân khấu sang trọng nhất ở khách sạn Thành Đại, cũng là bữa tiệc sang trọng nhất ở Hoan Châu đêm nay.
Ba người phụ nữ phải mất vài giây cuối cùng mới thích ứng được với độ hào nhoáng của ánh sáng, lúc vừa nhìn rõ thấy trang trí trên tầng cao nhất thì trong lòng họ càng chấn động, vô thức há hốc đôi môi đỏ mọng ra, lộ ra vẻ kinh ngạc... và vô cùng hâm mộ ao ước.
Bởi vì lúc này bọn họ như đang ở trong một biển hoa, trước mặt bọn họ là vô số cánh hoa rồi cùng những chùm bóng bay duyên dáng.
Trong biển hoa, trước cây đàn piano sang trọng, một người đàn ông to cao đẹp trai đang quay lưng lại với bọn họ, vẫn chuyên tâm nhã nhặn chơi piano.
Lâm Thanh Di nhìn chằm chằm bóng lưng kiên cường này, đôi mắt mê ly gợn từng cơn sóng tình...