“Ngài Sở, ngài nhất định phải báo thù cho ông Vương!” Bỗng nhiên một tên đệ tử do Vương Trạch mang đến nhìn về phía Sở Quốc Thiên, hai mắt anh ta đỏ bừng lên nói. “Không sai, ngài nhất định phải báo thù cho ông Vương!” “Dược Các nhất định phải trả giá đắt vì điều này!” “Báo thù!” “Báo thù...
Khi lời nói của tên đệ tử kia vừa thốt ra thì trong lòng những người còn lại đều tràn ngập sự căm phẫn.
Nhưng!
Sở Quốc Thiên chỉ bình tĩnh nói: “Tất cả hãy giải tán đi.
Mọi người đều sửng sốt, lòng tràn đầy khó hiểu nhìn về phía Sở Quốc Thiên. “Ngài Sở.. “Giải tán đi, đây là chuyện của Y Đạo Môn và càng là chuyện của Sở Quốc Thiên tôi. Tôi sẽ không ngồi nhìn mà mặc kệ mọi thứ, nhưng tất cả các người vẫn nhanh chóng trở lại cương vị của mình đi. Các người hiểu ý của tôi không?” Sở Quốc Thiên nói.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều bị mắc kẹt.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh giống như cũng trông thấy sự nghi ngờ đối phương trong mắt nhau.
Vương Trạch đã chết, chẳng lẽ ngài Sở không có ý định truy đuổi trách nhiệm hay sao?
Đây chính là một mạng sống, huống chi người chết còn là Vương Trạch, phó viện trưởng.
Sở Quốc Thiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, anh cũng không hề quan tâm đến phản ứng của mọi người như thể anh chẳng phải là người sáng lập ra Y Đạo Môn cũng như không hề biết đến chuyện Vương Trạch đã chết.
Trông thấy vẻ mặt Sở Quốc Thiên vẫn vô cảm, mọi người rơi vào tuyệt vọng rồi lần lượt rời đi.
Lúc này, bỗng nhiên Sở Quốc Thiên cử động.
Anh bước đến bên cạnh Vương Trạch, sau đó anh lấy ra một cây kim bạc châm vào người Vương Trạch.
Sau vài giây, khi anh rút kim bạc ra thì thân kim bạc đã trở thành một màu đen sẫm.
Cái gì?
Vẻ mặt đám người Triệu Thiên Hoằng còn chưa rời đi nhanh chóng biến sắc trong sự ngỡ ngàng.
Nam Cung Thế càng tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Lại... Lại là trúng độc mà chết!”
Sở Quốc Thiên không trả lời. Sau khi anh khẽ nhíu mày, anh lại lấy kim bạc ra rồi châm về phía cơ thể Vương Trạch.
Ngay lập tức, dường như kim bạc chuyển động như tinh linh, xẹt qua từng vệt sáng. Sau nửa phút, trên người Vương Trạch liền bị cắm chi chít đầy kim bạc. “Mang lá Tân Cổ đến đây!” Sở Quốc Thiên hét lớn.
Mọi người sững sờ, bọn họ nhất thời không biết Sở Quốc Thiên đang nói cái gì.
Cuối cùng, vẫn là Triệu Thiên Hoằng dẫn đầu đám người hoàn hồn, ông ta vội vàng hét to: "Nhanh lên, lá Tân Cô!"
Lời này vừa thốt ra, mọi người mới lần lượt kịp thời phản ứng lại, sau đó phân chia hai người đàn ông nhanh chóng chạy vào hiệu thuốc.
Chẳng mấy chốc, hai người đàn ông kia đã quay lại, một người cầm một nhánh lá Tân Cô vội vàng chạy về.
Sở Quốc Thiên trông thấy thế liền đoạt lấy, sau đó anh không ngừng xoa và nhai lá thuốc, mãi cho đến khi lá Tân Cô biến thành bã thuốc thì lúc này anh mới thoa toàn bộ bã thuốc lên người Vương Trạch. Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org
Nhưng!
Ngay khi lá Tân Cô vừa chạm đến cơ thể Vương Trạch, trong nháy mắt màu sắc của nó đã trở thành màu đỏ tía, đồng thời còn tản ra mùi hôi thối nồng nặc khiến cảnh tượng trở nên cực kỳ quỷ dị.
Triệu Thiên Hoằng cau mày, như đang suy nghĩ điều gì mà nói: “Ngài Sở, ngài... Đang giải độc giúp Vương Trạch hay sao?”
Sở Quốc Thiên gật đầu, anh trầm giọng nói: “Theo sự quan sát của tôi, nhưng vết thương khác của Vương Trạch cũng không quan trọng, nhưng ông ta trúng độc quá nặng, gần như chưa đến một phút đồng hồ thì ông ta đã hoàn toàn mất đi ý thức
A!
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Nam Cung Thế há to miệng: “Ngài Sở, Vương Trạch kia thật sự không thể cứu chữa sao?”
Cho tới bây giờ, ông ta cũng nhớ rõ chuyện Sở Quốc Thiên đã cứu sống Triệu Lạc Dĩnh, cho nên trong mắt ông ta thì bất cứ chuyện gì xuất hiện trên người Sở Quốc Thiên đều là chuyện bình thường.
Bởi vì cuối cùng ngài Sở sẽ mang đến kỳ tích khiến bọn họ vừa kinh ngạc vừa vui mừng đến mức không thể tưởng tượng được.
Trong nháy mắt, lời nói của Nam Cung Thế đã hấp dẫn sự chú ý của những người khác. Ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng rực mà chăm chú nhìn về phía Sở Quốc Thiên.
Trông thấy ánh mắt tràn ngập sự mong đợi của tất cả mọi người, trong lòng Sở Quốc Thiên âm thầm thở dài một hơi. Mọi người chỉ trông thấy anh hoàn toàn trầm ngâm trong nửa phút, rốt cuộc anh mới mở miệng...