Lâm Minh Hải bình tĩnh lại, vẻ mặt ông ta như đưa đám trả lời: "Mẹ ơi, chúng ta tiêu đời rồi, Lâm Thị... Bị thu mua rồi!"
Cái gì?!
Cái này... Cái này sao có thể?
Tất cả mọi người đều bị lời nói này của Lâm Minh Hải làm cho kinh sợ, cho dù là đại ca Minh hay tổng giám đốc Lý, cùng không ai trong số họ ngờ được là Lâm Thị lại còn có thể bị người ta thu mua.
Cái gọi là Lâm Thị, chẳng qua là có được mấy căn bệnh viện thôi mà, doanh thu không có bao nhiêu, nếu không thì, Lâm Thị không thể nào cho đến tận hôm nay vẫn còn chưa được liệt vào gia tộc hạng nhì.
"Đoán chắc là mọi người đã nhận được tin tức rồi chứ, không sai, vừa rồi tôi đã thu mua lại Lâm Thị, có điều những chuyện thất đức mà mấy người làm tôi đây sẽ không ôm vào người đâu, nợ của các người, vẫn cần các người tự mình đi trả, cho nên... Các người chắc là cũng sẽ tán gia bại sản thôi!"
Đúng ngay lúc này, giọng nói bình thản của Sở Quốc Thiên lại lần nữa vang lên, giống như một con dao sắc nhọn, đâm vào trong tim của tất cả người nhà họ Lâm.
Một lúc lâu, bà cụ Trịnh mới khôi phục lại chút tinh thần, nhìn Sở Quốc Thiên giống như nhìn một con quỷ: "Mày... Rốt cuộc là ai?"
"Không phải là thứ đồ phế vật trong mắt mấy người hay sao?" Sở Quốc Thiên điềm tĩnh nói.
"Phế vật... Nghe thấy từ này, bà cụ Trịnh lập tức trở nên điên rồ.
Nếu như tất cả biểu hiện của Sở Quốc Thiên đều là đồ phế vật, vậy bọn họ được coi là gì chứ?
Những con cháu khác trong nhà họ Lâm đều không ai lên tiếng, trong chốc lát bọn họ trở nên hoang mang mờ mịt, giống như đột nhiên không biết gì về thế giới này.
Danh tiếng vang dội như Luật sư Thu, tất cả khách hàng của nhà họ Lâm, ba tên vệ sĩ sức hùng mạnh, một cuộc điện thoại thông báo Lâm Thị bị thu mua... Đây là chuyện mà những người bình thường cả đời cũng không làm được...
Cuối cùng, người luôn yên lặng quan sát diễn biến cục diện Hình Hải Trung cũng nhịn không được, anh ta nhìn về hướng của Sở Quốc Thiên hỏi: "Sở Quốc Thiên, chúng tôi thật sự là đã quá coi thường anh, nhưng anh cũng đâu cần thiết phải đuổi cùng giết tận như thế?"
"Nếu không thì sao?" Sở Quốc Thiên nhưởng mày lên, nhàn nhạt hỏi nói.
Hình Hải Trung hít thở sâu một hơi, anh ta cố hết sức kìm nén tức giận trong lòng nói: "Đừng cho là anh mời được người có năng lực, thu mua được Lâm Thị thì đã cho là mình vô địch thiên hạ, anh cũng nên biết là, gốc rễ của Nước Viễn là nằm ở sức mạnh quân sự, là chiến vực, nếu như anh không chừa một chút đường lui nào, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo với anh đó!"
"Anh tính gọi người của chiến vực đến đây để bắt tôi ư?" Sở Quốc Thiên vui vẻ, nhìn Hình Hải Trung như nhìn một thằng ngu.
"Đúng thì đã làm sao?" Hình Hải Trung cả giận.
Vốn dĩ anh ta cũng chỉ muốn hù dọa Sở Quốc Thiên chút thôi, kết quả Sở Quốc Thiên ngay cả một nấc thang cũng không cho anh ta xuống, trong lúc rơi vào đường cùng, anh ta cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn mà tiếp tục nói.
"Tôi ngược lại muốn xem thử Chiến vực Hoan Châu của mấy người ai có cái gan đến bắt tôi." Sở Quốc Thiên đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
Thật như những lời vừa rồi Hình Hải Trung mới nói, nền móng của Nước Viễn chính là sức mạnh quân sự, nếu như Chiến vực Hoan Châu thật sự bị Hình Hải Trung có thể tùy ý điều động theo ý mình, vậy anh thật sự cũng không ngại quản giáo một chút chuyện này.
"Được, anh được lắm! Nếu như anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ..."
"Hải Trung! Lui xuống!"
Lúc Hình Hải Trung lấy điện thoại ra, bà cụ Trịnh ở một bên vội vàng hét lớn ngăn anh ta lại.
Sống đến tận tuổi này như bà cụ Trịnh, bà cụ sao không có chút đầu óc được chứ, hiện giờ Lâm Thị đã bị hủy rồi, hy vọng duy nhất chỉ là Hình Hải Trung.
Bất kể lần này Hình Hải Trung có thể điều động được người chiến vực đến hay không, chuyện này đã không còn cách gì để bù đắp được nữa, Chiến vực có mạnh đến đâu, thì cũng chỉ là mạnh về mặt quân sự, chứ không thể nào cứu vớt Lâm Thị của bọn họ.
Cho nên thay vì làm to chuyện này ra chỉ vì cái gọi là mặt mũi, chi bằng giữ lại một chiêu bài cuối, để mưu cầu sau này.
Sau khi ổn định Hình Hải Trung xong, bà cụ Trịnh bèn điều chỉnh lại cảm xúc của mình chút, nhìn Sở Quốc Thiên lẳng lặng nói: "Cậu thật sự muốn ép chết nhà họ Lâm chúng tôi sao?"
"Bà cụ, đã đến lúc này rồi bà cũng không cần giở cái trò tình cảm ra nữa đâu nhỉ?" Sở Quốc Thiên bất đắc dĩ xua xua tay: "Nếu như các người đối xử với Thanh Di bọn họ tốt chút thôi, tôi sẽ làm như vậy sao? Nhưng các người không có, các người không những không đối xử tử tế với bọn họ, còn muốn đuổi cùng giết tận bọn họ, nếu như các người đã không muốn làm người, vậy sao tôi còn cần xem các người là con người?"
Bà cụ Trịnh trầm xuống, chuyện đã đến bước này, bà cụ cũng biết bản mình có nói gì thêm cũng vô ít thôi.
Chẳng lẽ... Nhà họ Lâm thật sự sẽ bị hủy trong tay mình rồi sao?
Sở Quốc Thiên điềm tĩnh liếc nhẹ bà cụ một cái, liền không chậm trễ nữa, chỉ vẫy tay nói: "Gọi cảnh sát"
"Dạ, cậu Thiên!" Lão Tam nói xong liền lấy điện thoại ra.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người nhà họ Lâm lập tức sụp đổ, nhao nhao nhìn bà cụ Trịnh kêu la.
"Bà nội! Bà nhanh chóng suy nghĩ cách gì đi chứ! Cháu còn trẻ lắm, không muốn ngồi tù đầu..."
"Mẹ! Mẹ hãy để cho Hải Trung cứu lấy chúng con đi..."
"Bà nội..."
Thấy cả một thế hệ sau không ngừng cầu xin mình, bà cụ rơi hai hàng nước mắt, bỗng nhiên, bà cụ đột nhiên mạnh mẽ trừng mắt nhìn Sở Quốc Thiên, lạnh lùng nói: "Sở Quốc Thiên, đừng cho là mày thắng rồi! Nhà họ Lâm tuy cũng không được coi là gia tộc lớn gì, nhưng có thể đứng sừng sững ở tại Hoan Châu này mấy năm, cũng không phải là không có quen biết."
"Nếu như mày dám làm mùng một, vậy bà già này không chết thì cũng có thể là mười lăm, tao mặc kệ mày rốt cuộc có khả năng lớn đến đâu, tao đảm bảo sẽ không từ bất cứ cái giá nào, kéo mày cùng chết chung!"
"Thế sao?" Sở Quốc Thiên lại lơ đễnh cười một cái.
Anh đương nhiên biết nhà họ Lâm có quen biết, nhưng cái gọi là quen biết đó sau khi ông cụ Lâm qua đời, thì đã không còn nền tảng nữa, dù cho chỉ còn rơi rớt, đối với anh mà nói cũng không đủ gây ra bất kỳ uy hiếp nào.
Đúng ngay lúc Sở Quốc Thiên chuẩn bị ra hiệu cho Lão Tam tiếp tục gọi điện thoại, bỗng nhiên, bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói tràn đầy trung khí.
"Muốn diệt trừ nhà họ Lâm, có từng hỏi qua ý của họ Trịnh tôi đây chưa?"
Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy bên ngoài cửa có một nhóm người như ong vỡ tổ đi vào, người dẫn đầu trên người mặc trang phục Tôn Trung Sơn, ánh mắt người đàn ông trung niên sắc bén, dáng vẻ tuấn tú, lại lộ ra một luồng nhuệ khí khiến người ta không thể xem thường.
"Ông Xương!"
Nhận ra người đến là ai, tất cả mọi người tại hiện trường đều kinh ngạc thốt lên.
"Ông Xương, lâu nay vẫn khỏe chứ!"
"Ông Xương, sao ông cũng đến đây rồi?"
"Phong thái của ông Xương vẫn như trước!"