Cô bằng nhận ra dường như bản thân cô vẫn luôn hiểu sai về Sở Quốc Thiên. Anh không phải là kẻ vô dụng, càng không phải là thứ rác rưởi... Anh là một người đàn ông tốt có tình có nghĩa l
Có lẽ anh không có nhiều tiền nhưng anh là người vừa dũng cảm lại đáng tin
Anh từng bị quá nhiều người hiểu lầm. “Thanh Di à. Lúc này bỗng có tiếng gọi truyền đến từ phía sau cắt ngang mạch suy nghĩ của Lâm Thanh Di.
Cô vội vàng quay người lại liền nhìn thấy Lâm Minh Quang cùng Triệu Mai Hương mặt mày đầy vẻ lo lắng. “Mẹ, bố, sao bố mẹ lại đến đây?” Lâm Thanh Di thấy vậy liền vội vàng lau khô nước mắt, nói.
Triệu Mai Hương kéo cô ôm vào lòng, nước mắt rơi không thương tiếc. “Con khiến bố mẹ sợ chết khiếp đi được, con không có chuyện gì chứ, cái đám thổ phỉ đáng chết kia vậy mà lại dám ra tay với con. May mà con không có chuyện gì, nếu con thực sự xảy ra chuyện gì thì dù mẹ có phải liều mạng mình cũng không để chúng nó được yên ổn!”
Triệu Mai Hương vừa nhìn Lâm Thanh Di mà nước mắt lưng tròng vừa không quên chửi rủa đám thổ phỉ kia. “Thanh Di, con không sao chứ?” Lâm Minh Quang đứng bên hỏi. “Bố, bố yên tâm ạ, con không sao đâu” Lâm Thanh Di vội vàng an ủi.
Triệu Mai Hương vẫn không tin, ba nhìn Lâm Thanh Di một lượt xác định cô không bị thương xong còn muốn đưa cô đến bệnh viện làm kiểm tra mới chịu
Lâm Thanh Di khuyên ngăn, giải thích hồi lâu bà mới chịu thỏa hiệp. “Không có chuyện gì là tốt rồi. Con không biết đấy chứ, bố mẹ vừa nghe tin tức liền bị dọa đến mất hồn mất vía”
Lâm Minh Quang nói.
Triệu Mai Hương nghẹn ngào gật đầu: "Đúng đấy, hôm nay theo mẹ về nhà đi, mẹ làm món con thích ăn nhất cho con để con bồi bổ, cho đỡ sợ, để hôm khác lại đi cầu bình an sau nhé. “Con nghe bố mẹ cả. Mẹ, có điều là lần này may nhờ có Sở Quốc Thiên đến đây, nếu không có anh ấy thì có lẽ con..." “Cái gì? Sở Quốc Thiên?” Lâm Thanh Di còn chưa dứt lời đã bị Triệu Mai Hương cắt ngang.
Lúc này bà mới để ý đến Sở Quốc Thiên ở bên cạnh, bà thoắt cái đã trở nên lạnh lùng, nói: “Thanh Di, hôm nay mẹ nhất định phải nói cho con hay, không cần biết trước đó như thế nào nhưng từ hôm nay trở đi, con phải cách xa cái tên Sở Quốc Thiên này chút, từ hôm nay trở đi, cậu ta cũng không phải là con rể của nhà họ Lâm nữa.
Bà vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Thanh Di liền thay đổi. “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy chứ?” “Mẹ nói cái gì, bố con đã nói cho mẹ nghe cả rồi, con có biết cái tên đáng chém ngàn đạo này đã làm ra chuyện gì ở bên ngoài hay không? Hai đứa còn chưa có ly hôn đầu mà cậu ta đã ở bên ngoài rêu rao tìm nhà tiếp theo rồi, con có biết không hả!”
Triệu Mai Hương tức giận mắng.
Sở Quốc Thiên vừa nghe vậy liền khẽ nhíu mày. “Nhà tiếp theo? Cái gì mà nhà tiếp theo ạ?” Lâm Thanh Di không hiểu ra sao. “Còn có thể là nhà tiếp theo gì chứ, cậu ta tìm thì cũng thôi đi, còn tìm đúng em gái con chứ. Thỏ còn biết không ăn cỏ gần hang, cậu ta còn thực tài giỏi đấy, cổ nhặt cỏ gần hang chọc một đống chuyện cho Hiểu My, con nói có tức hay không chứ? Cả nhà chú con mấy hôm nay đều chẳng được yên ổn đấy. “Không biết nhục! Hừ!” Lâm Minh Quang đứng bên cũng không nhịn được phỉ nhổ.
Lâm Thanh Di đứng ngày người tại chỗ, cô quay đầu nhìn Sở Quốc Thiên, không biết nghĩ đến chuyện gì mà không nhịn được bật cười ra tiếng. “Bố, mẹ, bố mẹ hiểu nhầm cả rồi, chuyện này không phải lỗi của Sở Quốc Thiên đâu ạ.” Lâm Thanh Di vội vàng giải thích: “Chuyện này là con nhờ Sở Quốc Thiên để ý đến Hiểu My trong khoảng thời gian này vì sợ con bé bị người xấu ngắm đến. “Cậu nghe đi, cậu nghe đi, Sở Quốc Thiên, cậu là cái đồ không có lương tâm, đến lúc này rồi mà con gái tôi vẫn mềm lòng, tốt bụng nói đỡ cho cậu.
Triệu Mai Hương nhìn Lâm Thanh Di đầy đau lòng. Có lẽ là bà cũng chẳng nghe vào tai lời Lâm Thanh Di nói.
Lâm Minh Quang cũng kéo Lâm Thanh Di qua một bên, khuyên bảo: “Thanh Di à, đến giờ rồi mà sao con còn nói đỡ Sở Quốc Thiên chứ? Cứ thế là được rồi, người này có gì tốt chứ? Giờ cậu ta cũng chỉ toàn là hút máu của con, lợi dụng con thôi.” “Con nghe lời bố, dành thời gian nhanh chóng ly hôn đi!"