Nhưng đến thời điểm đó, để lấy lại danh sự cho mình, tôi sẽ thông báo cho các phương tiện truyền thông để công khai vấn đề này, để quần chúng sẽ tự nhiên phân biệt đâu là đúng đâu là sai. Đến lúc đó tôi không biết các người sẽ mang đến bao nhiêu tổn thất cho nhà họ Chu và cho Võ quán Đằng Vân đâu!"
Đám người Chu Ba trong lòng run lên, bất giác lùi lại mấy bước, nhưng khi Chu Chấn Kiệt nhìn thấy cảnh này, ông ta biết rõ Sở Quốc Thiên không hề nói dối.
Càng nghĩ càng tức giận, ông ta tức giận nói với Chu Ba: "Đồ khốn kiếp, mày làm cái trò gì thế này?"
Chu Ba hoảng sợ, mở miệng nói: "Bố, con..."
Nhưng không đợi hắn ta nói xong liền nghe thấy Sở Quốc Thiên tiếp tục mở miệng nói: "Nếu anh không báo cáo với cảnh sát, thì tôi có thể làm."
Sau đó, Sở Quốc Thiên bước tới cầm lên điện thoại di động của mình. "A!"
Đột nhiên, Tào Mỹ Lam ở trên giường kêu lên một cách kỳ quái, sau đó nhảy xuống giường, đi thẳng tới chỗ Sở Quốc Thiên.
Đương nhiên Sở Quốc Thiên biết Tào Mỹ Lam muốn để dấu vân tay hoặc những thứ khác của cô ta tiếp xúc với cơ thể của mình, nên anh cười lạnh một tiếng rồi bình tĩnh tránh sang một bên.
Tào Mỹ Lam làm sao có thể nghĩ rằng Sở Quốc Thiên đã đề phòng, cho nên đã quá muộn để cô ta có thể thay đổi phương hướng, cho nên "Phịch" một cái ngã thẳng cẳng ở trên mặt đất.
Một nhóm học viên học võ vừa đến không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng khi nhìn đến tình huống trước mắt ngay lập tức liền biết ai đúng ai sai, nhất thời đều nhìn Chu Ba, Tào Mỹ Lam và những người khác với ánh mắt kỳ quái.
Lúc nãy Chu Chấn Kiệt run lên bần bật, giận dữ nhìn Chu Ba: "Thật đáng xấu hổ, làm sao mà ông đây lại sinh ra một đứa con trai không có tiền đồ như mày chứ!"
Thấy mọi người đã hiểu ra chân tướng, Sở Quốc Thiên đến một bên đem quần áo mặc vào, sau đó hờ hững hỏi: "Huấn luyện viên Chu, gia giáo nhà họ Chu các người thật làm cho tôi mở mang tầm mắt!"
Khuôn mặt già nua của Chu Chấn Kiệt đỏ bừng, nhìn Sở Quốc Thiên nghiêm mặt nói: "Sở Quốc Thiên, anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm chủ việc này cho anh. Tôi sẽ điều tra rõ ràng và trả lại công bằng cho anh."
Sau đó ông ta nhìn Chu Ba và những người khác, đầy tức giận nói: "Bất cứ ai tham gia vào chuyện này, hãy lăn ra cho tôi, sau đó tới nhà thờ tổ và quỳ xuống, những người khác đều về phòng hết đi!"
Vì vậy, Chu Ba và Tào Mỹ Lam trầm mặc, gục đầu đi khỏi phòng của Sở Quốc Thiên, những người khác cũng từ từ rời đi.
Nhà thờ tổ nhà họ Chu.
Chu Chấn Kiệt đang cầm một thành kiếm màu vàng ngồi trên ghế chính, ông ta trừng mắt nhìn một nhóm người do Chu Ba và Tào Mỹ Lam đứng đầu, sau đó nói với một người trung niên bên cạnh: "Thông báo với mọi người, những chuyện xảy ra tối nay không được truyền ra ngoài, nếu có người nào đem chuyện này truyền ra ngoài sẽ ngay lập tức bị đuổi khỏi võ quán Đằng Vân."
"Còn nữa, chuyện này không được nói với gia chủ, ông ấy đã lớn tuổi rồi, tim lại không tốt, không thể chịu được xúc động."
"Rõ!" Người đàn ông trung niên đáp lại, sau đó nhìn về phía Chu Chấn Kiệt, do dự hỏi: "Vậy thì... nhà họ Chu phải giải thích chuyện này với Sở Quốc Thiên như thế nào?"
"Tại sao chúng ta phải đi giải thích với anh ta, anh ta là cái thá gì chứ?" Chu Chấn Kiệt khịt mũi lạnh lùng.
Ngay khi câu nói này phát ra, tất cả mọi người trong phòng đều biết rằng Chu Chấn Kiệt không thích Sở Quốc Thiên, hoặc là anh ta cảm thấy coi thường thân phận là bác sĩ y học cổ truyền của Sở Quốc Thiên.
Chu Chấn Kiệt nhìn xung quanh một lượt, sau đó tức giận nói với đám người Chu Ba: "Các người đều thành thật quỳ cho tôi. Nếu ai dám động, xem tôi không chặt chân của người đó không!"
Nói xong lời này Chu Chấn Kiệt liền rời khỏi nhà thờ tổ.
Qua một đêm không có chuyện gì xảy ra tiếp tục, sáng sớm hôm sau, Sở Quốc Thiên dưới sự sắp xếp của nhà họ Chu, sau khi ăn sáng liền dẫn theo một đám con cháu nhà họ Chu và võ sinh đến Thanh Phong môn.
Chu Ba và Tào Mỹ Lam cũng đang xếp hàng, nhưng bầu không khí trong xe rất ngột ngạt, không ai lên tiếng, cứ như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.
Sở Quốc Thiên cũng không hỏi đến chuyện tối hôm qua nữa, tuy rằng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng thầm cầu khẩn: "Bác sĩ Uông, đừng có việc gì, cô nhất định phải chờ tôi..."
Cùng lúc đó, trong Thanh Phong môn tràn đầy khách khứa, cả khu nhà tràn ngập ánh sáng và màu sắc.
Uống Giai Kỳ ngồi trong một căn phòng không người với vẻ mặt đau khổ.
Cô ấy không ngờ dì mình lại hành động nhanh đến thế. Vừa đến Thanh Phong môn, khắp nơi đã bắt đầu bàn bạc chuyện cưới xin cho cô ấy.
Uông Giai Kỳ biết rằng dì của cô ấy muốn cô ấy kết hôn với một gia đình giàu có từ lâu, để dì của cô ấy sẽ có