“Chào anh Sở, tôi là Hạ Bách Toàn."
Ngay khi Sở Quốc Thiên vừa mở cửa, một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi liền mỉm cười tự giới thiệu bản thân.
Thân hình ông ta gầy gò, mặt mũi cũng hao hao Hạ Văn Tân đến bảy phần, mặc dù không có đeo kính nhưng là bên trong hai mắt lại để lộ ra một tia cơ trí.
Hạ Bách Toàn, cậu chủ thứ hai của nhà họ Hạ, phụ trách công việc kinh doanh của nhà họ Hạ và cũng là một trong mười doanh nhân trẻ hàng đầu của Hoan Châu.
Sở Quốc Thiên nhớ lại thông tin Trương Hùng đã gửi trước đó cho anh, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Anh Sở, hôm nay tôi đặc biệt thay mặt anh cả của tôi đến để xin lỗi anh. Anh cả của tôi chính là một người thô bạo, và..."
“Dừng lại.”
Nào biết được Hạ Bách Toàn còn chưa kịp nói xong, đã bị Sở Quốc Thiên đưa tay cắt ngang: “Có chuyện gì thì anh cứ nói nhanh lên.”
Sở Quốc Thiên không có thời gian để nói chuyện tào lao với Hạ Bách Toàn, anh còn đang muốn nhanh chóng trở về đút bánh gato cho Bảo Nhi ăn đấy.
Nhìn trên mặt Sở Quốc Thiên bắt đầu không có kiên nhẫn, Hạ Bách Toàn cũng không có gì bất mãn, tuy rằng Triệu Thiên Hoằng không có hoàn toàn tiết lộ thân phận thật sự của Sở Quốc Thiên nhưng vài lời ông ấy nói ra có thể biết được nhà họ Hạ tuyệt đối không có khả năng đắc tội người trước mặt này.
Nghĩ đến đây, Hạ Bách Toàn lại nặn ra một nụ cười nói: “Anh Sở, chuyện là như thế này..."
Cùng lúc đó tại biệt thự nhà họ Lâm.
“Bà nội, cháu thấy cái cục tức này không thể cứ để như vậy được. Nhà họ Hạ ức hiếp người quá đáng đi, bọn họ không thèm để nhà họ Lâm chúng ta vào mắt mà!” Lâm Văn Sang tức giận nói với bà nội Trịnh đang ngồi ghế chủ tọa.
“Nếu cháu không chịu nhục được thì cứ đi tiêu diệt nhà họ Hạ đi.” Bà nội Trịnh liếc nhìn Lâm Văn Sang rồi hừ lạnh một cái.
Nghĩ đến cảnh vừa nãy Lâm Văn Sang bị nhà họ Hạ dọa cho sợ hãi không thôi, bà liền không nhịn được tức giận trong lòng. Nếu không phải Lâm Văn Sang thuộc dòng chính thế hệ thứ hai của nhà họ Lâm thì bà đã sớm lấy gia pháp ra hầu hạ anh ta rồi!
Cảm nhận được sự tức giận trên gương mặt của bà nội mình, trong lòng Lâm Văn Sang chợt ngưng lại nhưng ngay sau đó liền chế nhạo nói.
“Bà nội, nếu không chúng ta đi tìm anh rể đi, anh ấy là phó đô đốc của chiến vực Hoan Châu cơ mà. Nếu để cho anh ấy mang một số binh lính ra, cho dù nhà họ Hạ có vênh váo kiêu ngạo như thế nào cũng không có cách nào làm gì được chúng ta!”
“Đúng vậy đó, Hải Trung chính là người của quân đội. Nhà họ Hạ tuy có gia thế khủng nhưng cũng không dám đối nghịch với quân đội, đúng không?”
“Nhanh, tranh thủ thời gian liên lạc với Hình Hải Trung!”
Lâm Văn Sang liền quay sang bảo một người trong nhà họ Lâm hai mắt đang tỏa sáng gọi, bọn họ vừa định gọi điện thoại thì đã nghe thấy bà nội quát lớn một tiếng.
“Làm loạn!”
Bà nội bị một đám người trong nhà làm cho tức giận đến đau cả ngực, bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
“Các người coi mình là ai vậy. Nghĩ mình là thống soái của chiến vực sao mà còn dám đề cập tới ý tưởng đó? Hải Trung có thể mang người ra ngoài không? Không nói đến Hải Trung có thể dẫn người ra hay không, các người nghĩ chuyện này dễ cho qua vậy sao, Hải Trung sẽ không bị cấp trên trách phạt sao?”
Lời nói của bà nội khiến xung quanh trở nên yên lặng, Lâm Văn Sang vẫn không phục nói: “Nhưng là chuyện này cứ bỏ qua như vậy sao?”
Bà nội không có trả lời mà nheo mắt trầm ngâm như có điều suy nghĩ nói: “So với việc chúng ta nhà họ Hạ vây quanh, hiện tại thứ làm tôi cảm thấy hứng thú hơn chính là Sở Quốc Thiên.”
Sở Quốc Thiên?
Mọi người nghe vậy, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không rõ ý của bà nội là gì.
Bà nội đem phản ứng của mọi người nhìn trong mắt rồi nói tiếp: “Sở Quốc Thiên vừa mới trở về không có mấy ngày liền trước sau làm chuyện người bình thường căn bản không làm được, chẳng lẽ trong lòng các người đều không có một chút nghi hoặc nào sao?”
Mấy ngày nay, Sở Quốc Thiên cứu sống bà nội trước, sau đó lại cứu sống ông cụ nhà họ Hạ, y thuật huyền diệu kia nhất định không phải thứ người thường có thể sở hữu, có thể khiến Triệu Thiên Hoằng kính nể, người làm cho Hạ Văn Tân phải cúi đầu, tuyệt đối không bao giờ có thể là một quân y bình thường được.
“Không được, việc này nhất định phải hỏi cho rõ ràng!” Càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, nói xong lời này, bà nội dẫn đầu bước ra cửa trước. Hai bố con Lâm Văn Sang nhìn nhau rồi nhanh chóng đi theo sau.
Nào biết được, khi ba người bọn họ đi vào dưới tầng nhà của Lâm Thanh Di lại bị một đám vệ sĩ áo đen ngăn lại.
“Các người là người nhà họ Hạ phải không?” Sắc mặt Lâm Văn Sang trở nên khó coi hỏi, anh ta không ngờ lại gặp vệ sĩ nhà họ Hạ sớm như vậy.
“Mời ba vị trở về. Cậu hai của nhà chúng tôi đang nói chuyện với Anh Sở trên lầu” Người vệ sĩ đứng đầu mặt không chút biểu cảm đáp lại.
Cậu hai sao?
Bà nội Trịnh nghiêm mặt hỏi: “Có phải Hạ Bách Toàn – cậu hai nhà họ Hạ của các cậu ở trên đó không?”
“Đúng vậy.
Chao ôi!
Sau khi được xác nhận, bà nội Trịnh nhịn không được mà phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Thế gian chỉ biết Hạ Văn Tân, ông chủ nhà họ Hạ là thủ lĩnh của thế lực ngầm Hoan Châu nhưng ít ai biết rằng Hạ Bách Toàn, cậu chủ thứ hai nhà họ Hạ mới chính là người ra quyết định thực sự.
So với Hạ Văn Tân bốc đồng kiêu ngạo, Hạ Bách Toàn khiêm tốn cơ trí lại càng thêm đáng sợ hơn nhiều.
Bà nội Trịnh nuốt một ngụm nước bọt, tận lực để cho bản thân bảo trì trấn tĩnh nói: “Anh chàng này, có thể làm phiền anh lên thông báo một chút không?”
Người vệ sĩ do dự vài giây, sau đó gật đầu đồng ý. Nào biết được anh ta vừa mới vào trong không được bao lâu đã quay lại.
“Thế nào?” Bà nội vội vàng hỏi một câu.
“Anh Sở nói, hiện tại anh ấy không liên quan gì đến nhà họ Lâm nữa, không muốn bị người không liên quan nhà họ Lâm đến làm quấy rầy nữa."
Người vệ sĩ vừa nói vừa vung tay ra hiệu cho ba người rời đi.
Cái gì cơ?
Bà nội Trịnh nghe xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, Lâm Minh Quang và con trai ông ta thậm chí lập tức chửi ầm lên ngay tại chỗ.
“Thằng khốn!”
“Thằng nhóc này tưởng nó là ai, nó không biết là bà nội đích thân đến đây sao?”
Hai bố con tức điên lên, bọn họ căn bản không nghĩ tới sẽ là kết quả này. Thằng con rể phế thải của nhà họ Lâm từ khi nào lại dám láo xược như vậy?
“Chát! Chát!”
Nào biết được hai người vừa dứt lời, trên mặt mỗi người đã bị ăn một bàn tay. Sau đó, thanh âm của vệ sĩ trầm khàn vang lên.
“Bây giờ anh Sở là khách quý của cậu chủ thứ hai nhà chúng tôi, cậu chủ hai đã có lệnh, kẻ nào dám bất kính với anh Sở chính là kẻ thù của nhà họ Hạ!”
Ầm ầm!
Nghe được lời nói của vệ sĩ, không chỉ có hai bố con nhà họ Lâm mà ngay cả bà nội Trịnh cũng nhịn không được mà run rẩy trong lòng.
Khách quý của cậu chủ hai, chuyện này, chuyện này chẳng phải là nói Sở Quốc Thiên có thể tha hồ tung hoành ngang dọc ở Hoan Châu hay sao?
Thời điểm bà nội và những người khác khiếp sợ không thôi. Trong nhà Lâm Thanh Di, Sở Quốc Thiên đã nhịn không được sốt ruột nói.
“Được rồi, tôi hiểu ý của ông rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì đi thôi.”
“Vâng, tôi đã quấy rầy anh Sở rồi, thứ lỗi cho tôi!” Hạ Bách Toàn thấy Sở Quốc Thiên lại lần nữa phát lệnh đuổi khách, ông ta vội vàng trả lời một câu, nhưng mà trước khi rời đi lại vẫn kiên trì cho đưa cho Sở Quốc Thiên một tấm danh thiếp.
Sau khi Hạ Bách Toàn xuống lầu, nhìn thấy bà nội Trịnh và những người khác vẫn còn kẹt cứng tại chỗ, suy nghĩ một chút liền đến gần bà nội nói.
“Bà à, có bảo sơn lại không biết, xem ra ngài là già thật rồi ạ!”
Nhìn vẻ mặt đầy thâm ý của Hạ Bách Toàn, trong lòng bà nội Trịnh chấn động mãnh liệt, bà muốn nói gì đó lại phát hiện Hạ Bách Toàn đã mang người rời đi rồi.
Phía trên tầng, Lâm Thanh Di đang đứng bên cửa sổ, đem mọi chuyện diễn ra ở tầng dưới nhìn trong mắt, nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô quay đầu lại nhìn Sở Quốc Thiên đang đút bánh gato cho Bảo Nhi ăn, sắc mặt cô phức tạp mà hỏi.
“Anh có thể nói cho tôi biết rất cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”
Tâm trạng của Lâm Thanh Di hết sức phức tạp, cô không biết hôm nay xảy ra chuyện gì và tại sao trong thời gian ngắn Sở Quốc Thiên lại được cứu được ông cụ nhà họ Hạ, từ đó cứu được cả nhà họ Lâm.
Hơn nữa, Hạ Bách Toàn, cậu chủ hai nhà họ Hạ còn đích thân tới cảm ơn anh ấy, cô không ngốc, cho nên cô có thể thấy rõ trong ánh mắt của cậu chủ hai nhà họ Hạ nhìn Sở Quốc Thiên không chỉ có cảm kích, tôn kính thậm chí còn có mấy phần e ngại nữa.
Sở Quốc Thiên cũng không ngạc nhiên khi thấy Lâm Thanh Di hỏi điều này, anh cười cười nói lý do mà anh đã nghĩ kỹ ra.
“Đoán chừng là cảm thấy y thuật của anh quá cao, sợ về sau lại có việc khó gì còn có thể dùng tới anh đi.
“Thật vậy sao?” Lâm Thanh Di