Mắt thấy Sở Quốc Thiên muốn động thủ, rốt cuộc Lý Hạ Thiên cũng biến sắc, không chút nghĩ ngợi liền hét to một tiếng.
Lập tức, một đám vệ sĩ nhà họ Lý liền nắm chặt khảm đao trong tay, đằng đẳng sát khí lao về phía Sở Quốc Thiên.
Khóe miệng Sở Quốc Thiên nở nụ cười lạnh lùng, chỉ thấy cổ tay anh cử động, một tia ánh sáng màu bạc tản ra, lập tức chìm vào trong lông mày của một đám vệ sĩ.
Hàng vệ sĩ hoảng sợ phía sau, nhưng ngay sau đó liền phản ứng lại, tiếp tục nhào về phía Sở Quốc Thiên, nhưng mà rất nhanh, giữa lông mày bọn họ cũng trúng kim bạc, lần lượt ngã xuống mặt đất.
“Tôi xem anh có bao nhiêu cái kim bạc, xông lên hết cho tôi, ai đánh thắng tên nhãi này tôi sẽ khen thưởng cho người đó một trăm tỷ!” Trong lòng Lý Tiêu Minh tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn kiên cường quát một tiếng.
Một trăm tỷ!
Lời nói của Lý Tiêu Minh chắc chắn đã làm cho đảm vệ sĩ vốn đang do dự như ăn được một viên thuốc an thần, chỉ thấy trong mắt bọn họ hiện lên sự tham lam, lại lần nữa nhào về phía Sở Quốc Thiên như điên.
Chẳng qua chỉ là một con kiến.
Sở Quốc Thiên nở nụ cười lạnh lùng, tiếp theo thân hình chợt lóe, dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy nhanh chóng vọt vào đám vệ sĩ.
"A!"
“Phanh!”
"A!"
Theo âm thanh trầm đục cùng với tiếng hô kêu đau liên tiếp vang lên, đại khái hai phút sau, Sở Quốc Thiên rất cuộc cũng ngừng lại, mà lúc này, không còn có một người vệ sĩ nào còn có thể đứng được...
Xôn xao!
Nhìn vệ sĩ nhà họ Lý nằm đầy trên đất, da đầu tất cả mọi người đều tê dại.
Đây... Đây có còn là người nữa không vậy?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Sở Quốc Thiên giống như nhìn ma quỷ.
“Ông chủ, tên nhãi này là cao thủ, xem ra lần này nhà họ Lý chúng ta đá phải ván sắt rồi!” Bỗng nhiên, một ông lão gầy gò bên cạnh Lý Hạ Thiên nói một câu đầy nghiêm trọng.
Ông ta ước chừng khoảng bảy mươi tuổi, gương mặt hiền từ, trên người một bộ áo dài rất đặc biệt, nhưng bất cứ ai biết ông ta, đều nhận ra ông ta là cận vệ của Lý Hạ Thiên, đệ nhất cao thủ ở Tôn Châu, Hoàng Trịnh.
“Ông Hoàng, ông có nắm chắc phần thắng không?” Lý Hạ Thiên cũng nghiêm trọng mà nói.
“Yên tâm đi ông chủ, tôi đây chưa bao giờ sơ sảy! Nhưng mà vì phòng ngừa người này chạy trốn thì ông vẫn nên cho ám vệ xuất hiện hết đi!” Hoàng Trịnh cẩn thận nói.
Lý Hạ Thiên gật gật đầu, ngay sau đó liền giơ tay làm một động tác, không bao lâu, một đám vệ sĩ mặc đồ đen lại ùa vào trong phòng một lần nữa.
Đám người này không giống với đám người vừa bị Sở Quốc Thiên đánh bị thương kia, khí thế trên người đảm vệ sĩ mặc đồ đen này càng mạnh mẽ hơn, hơn nữa trong tay bọn họ không còn là vũ khí lạnh, mà là một khẩu súng lục màu đen.
“Rất xin lỗi, trong nhà xảy ra chút chuyện, làm mọi người chê cười rồi, còn phải mời Cậu chủ Cơ cùng với các ông chủ dời bước sang biệt thự ở bên cạnh trước, chờ tôi đây xử lý xong chuyện ở đây sẽ đích thân đến tạ lỗi với mọi người!”
Thấy ám vệ xuất hiện, Lý Hạ Thiên cảm thấy an tâm, đồng thời vái chào một cái với tất cả các vị khách, vì thế, một đám khách khứa liền rời khỏi căn phòng dưới sự dẫn dắt của người hầu.
Rất nhanh sau đó, ngoại trừ một vài nhân vật quan trọng trong nhà họ Lý ra thì cũng chỉ còn lại Sở Quốc Thiên đang bị một đám ám vệ vây quanh.
“Này cậu thanh niên, không cần hoảng sợ, hai ta có thể so chiêu với nhau trước.” Đúng lúc này, Hoàng Trịnh nói với Sở Quốc Thiên một câu.
Sở Quốc Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta, nhẹ giọng nói: “Ông có nền tảng rất tốt, chỉ tiếc lại là tà đạo. Thật là đáng tiếc.”
“Ha ha, võ công của tôi vẫn chưa tới lượt một tên nhóc như cậu xoi mói, đừng nói nhảm nữa, xuất chiêu đi!” Hoàng Trịnh khinh thường bĩu môi, nói xong liền dậm hai chân, thân hình giống như một quả đại bác, nhanh chóng bắn về phía Chu Thiên.
Sở Quốc Thiên cũng không hề có chút ý định lùi bước nào, chỉ thấy anh chậm rãi giơ ra một chưởng, bình tĩnh đón lấy khí thế hung hăng của Hoàng Trịnh.
Trong lòng Hoàng Trịnh cười khẩy, người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, cũng dám dùng một tay để tiếp lấy tuyệt kỹ thành danh của lão già này sao, thực... Cái gì?
Điều này... Sao có thể chứ? Nào biết Hoàng Trịnh còn chưa thốt ra lời nào, liền phát hiện mình lại bị treo lơ lửng trên không trung một cách kỳ lạ chỉ sau một chiêu của Sở Quốc Thiên.
Ông ta cắn chặt răng, muốn phá tan phòng ngự của Sở Quốc Thiên, nhưng mặc cho ông ta thi triển tất cả kỹ năng của mình thì cũng không thể tiến thêm được một phân. Lúc này, Sở Quốc Thiên giống như một bức tường sắt không thể vượt qua được. Lần đầu tiên trong đời, ông ta được nếm chải cảm giác bất lực.
“Ông chỉ có chút bản lĩnh như này thôi sao?” Bỗng nhiên, giọng nói lạnh