"Không thể nào! Muốn tôi xin lỗi người đàn bà thổi tha kia ư, không có cửa đâu!" Dương Ngọc Hoa tức giận nhìn Dương Quốc Khánh, nói với vẻ mặt kiên quyết.
Không chỉ cô ta, đến Dương Quốc Huy cũng nói đầy vẻ nghiệm túc: "Anh Khánh à, nếu phải xin lỗi chị dâu Nhã Đan thì em còn có thể chấp nhận, nhưng nếu muốn xin lỗi một người ngoài thì thứ lỗi cho em không thể làm được!"
Phản ứng của hai cha con làm cho Dương Chấn Đông và Dương Quốc Khánh cảm thấy bất ngờ. Bọn họ làm cách nào cũng không nghĩ đến hai cha con họ lại phản ứng quá như vậy, đến cả Dương Chấn Nam cũng không nhịn được mà nhìn hai cha con.
Cuối cùng, Dương Quốc Khánh là người phản ứng đầu tiên, ông ấy nhìn Dương Quốc Huy mà hỏi: "Em muốn lật long?" "Anh Khánh, anh hiểu lầm rồi."
Nào ngờ, Dương Quốc Huy nhếch miệng cười và nói: "Em có nghe nói đến Sở Quốc Thiên. Cậu ta là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Sở, sau lại đến Hoan Châu để ở rể, cậu ta chính là một kẻ bỏ đi. Anh muốn chúng em xin lỗi cậu ta như thế nào?"
Dương Quốc Khánh nghẹn họng, nháy mắt không thể nói gì.
Tuy rằng ông ấy và Sở Quốc Thiên tiếp xúc với nhau không nhiều lắm, bởi vì Dương Nhã Đan thường xuyên nhắc đến Sở Quốc Thiên, ông ấy cũng nghe nói đến chuyện này. Chẳng qua, ông ấy không ngờ hiện tại Dương Quốc Huy lại mượn đề tài này để nói chuyện.
Dương Chấn Đông ở phía trên nhíu mày. Ông cụ đương nhiên biết Sở Quốc Thiên là thần y Sở, nếu không công cụ cũng sẽ không từ rất xa về Yên Kinh.
Chỉ là ông cụ biết Sở Quốc Thiên không muốn bại lộ thân phận, cho nên chuyện này tuyệt đối không thể bị tiết lộ ra ngoài, bằng không chỉ biến mọi chuyện càng ngày càng tệ đi.
Ngay lúc hai người đang im lặng, Dương Ngọc Hoa ở một bên cười nhạo một tiếng, nói với vẻ châm chọc: "Thì ra là con rể ở rể, vậy chẳng phải chính là đồ ăn hại sao?" "Có thể nói như vậy. Rác rưởi như thế, cho dù là người bình thường cũng sẽ coi khinh cậu ta, đừng nói đến nhà họ Dương chúng ta. Nếu chúng ta thật sự đi xin lỗi bọn họ, vậy chẳng những quăng hết mặt mũi của cha con chúng ta mà còn của cả nhà họ Dương này nữa!" Dương Quốc Huy nói thêm.
Nghe thấy hai cha con họ dùng lời nói ác độc mà bênh vực nhau, sắc mặt của Dương Quốc Khánh trở nên vô cùng khó coi. Lúc ông ấy chuẩn bị nói gì đó thì lại nghe thấy Dương Chấn Đông trầm giọng, nói: "Các người đang ngụy biện cái gì. Nếu đã gây ra sai lầm thì phải xin lỗi, phải nhận tội. Huống chi, Lâm Thanh Di, vợ của Sở Quốc Thiên vì bảo vệ cho Nhã Đan mới bị Ngọc Hoa đánh. Tại sao cô ấy lại không đáng để các người xem trọng như thế?"
Nhưng Dương Chấn Nam đã tiếp lời ông cụ, thản nhiên nói: "Bởi vì Ngọc Hoa họ Dương!"
Dương Chấn Nam vừa nói xong, có nghĩa việc này đã được quyết định như thế. tamlinh247.org trang web cập nhật nha*nh nhất
Dương Chấn Đông lại ngưng mắt và nhìn chằm chằm vào ông cụ.
Cảm nhận ánh mắt không mấy thiện cảm của Dương Chấn Đông, Dương Chấn Nam đúng mực, nói: "Xin lỗi thì có thể, nhưng cũng phải chia theo thân phận của mỗi người, phải xem là tình huống như thế nào. Nếu vợ chồng Sở Quốc Thiên này thật sự có địa vị, cho dù để Ngọc Hoa xin lỗi và nhận tội thì cũng không có gì. Nhưng hiện tại biết đối phương là hai người không quan trọng gì, nếu nhà họ Dương chúng ta còn thấp kém như vậy, một khi bị truyền ra ngoài, nhà họ Dương chúng ta còn có chỗ đứng ở Yên Kinh này không?" "Em Ba à..." "Anh Cả!"
Dương Chấn Đông muốn nói gì đó, nhưng vừa mới mở miệng thì đã bị Dương Chấn Nam trực tiếp ngắt lời: "Từ đầu đến cuối, em vẫn một mực nghe theo anh, cho dù là cho Nhã Đan quay về nhà họ Dương hay để Ngọc Hoa xin lỗi nó thì em cũng chưa nói gì. Nhưng hiện tại anh lại cố chấp muốn con bé xin lỗi một người ngoài có thân phận ti tiện như vậy, mặc kệ là vì lí do gì, thân là một trong những chủ nhân của nhà họ Dương, em tuyệt đối sẽ không đồng ý!" "Nhưng mà..." "Không có nhưng nhị gì hết!"
Dương Chấn Nam mạnh mẽ đứng lên, tức giận nói: "Anh Cả, đừng nói em không cho anh mặt mũi, nếu anh vẫn còn dây dưa không dứt, đừng nói là xin lỗi, cho dù Dương Nhã Đan em vẫn có thể làm cho nó không thể quaylại nhà họ Dương này!"