Sở Quốc Thiên không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Thịnh Vượng, lập tức Thịnh Vượng trầm giọng quát: "Người đầu, tra cho tôi người này là bệnh nhân phòng nào, mau dẫn về!"
"Con mẹ nó ông mới là bệnh nhân!" Thịnh Vượng khiến cho Đặng Đình Long không thể nhịn được nữa, chửi ầm lên một câu.
Dù sao Đặng Đình Long cũng đến giúp mình, Lâm Thanh Di cũng không muốn anh ta mất mặt nên nói giúp: "Viện trưởng, cậu Đặng là bạn tôi, không phải bệnh nhân."
Thịnh Vượng nhưởng mày, nhưng mà lúc này thần y Sở lại lạnh nhạt nói một câu giảng hòa: "Tổng giám đốc Quách, không phải ông nói mẹ của tổng giám đốc Lâm bị bệnh nặng sao? Không thì chúng ta qua xem trước một chút đi."
"Cái gì?"
Thần y Sở khiến Lâm Thanh Di sững y sở, cô không hề nghĩ tới thần y Sở lại chủ động mở miệng muốn chữa bệnh cho mẹ cô.
"Tổng giám đốc Lâm, còn không mau dẫn đường?" Thấy Lâm Thanh Di ngẩn người, Quách Tiên Nhan cười nhắc nhở.
"Vâng vâng được!"
Lâm Thanh Di kìm chế kích động trong lòng, vội vàng đi trước dẫn đường.
Đặng Đình Long nhìn thấy bóng lưng đám người rời đi, nghiến răng muốn vỡ nát. Hai mắt anh ta đỏ ngầu, hận không thể phanh thấy xé xác thần y Sở.
Không bao lâu sau, dưới sự dẫn đường của Lâm Thanh Di, Sở Quốc Thiên đã đi vào phòng ICU của Triệu Mai Hương.
"Thanh Dị, vậy mà con có thể mời được thần y Sở tới, xem ra lần này mẹ con nhất định có thể bình an vô sự rồi!" Lúc cửa phòng ICU vừa mở ra, Lâm Minh Quang kích động nói một câu.
Mặc dù đây là là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy thần y Sở, nhưng trong lòng đã thần thánh hóa đối phương từ sớm.
Phải biết thần y Sở dựa vào sức của bản thân mà khiến cho bác sĩ đoàn đại biểu nước Lãng bị giết sạch.
Có được thần y được khen là anh hùng dân tộc ra tay giúp đỡ, dù vợ ông ta đang bệnh rất nặng thì cũng khỏe thôi?
Lâm Thanh Di không trả lời bố cô, bỗng nhiên cô nghĩ đến lời nói khi nãy của thần y Sở, dường như thần y Sở biết được mẹ cô bị bệnh nặng là do tổng giám đốc Quách nói cho anh biết.
Lâm Thanh Di nhớ rõ cô cũng chưa nói cho Quách Tiên Nhan biết chuyện liên quan đến mẹ cô, mà quan hệ của Quách Tiên Nhan và Sở Quốc Thiên lại rất không bình thường. Chẳng lẽ... Thật sự vì Sở Quốc Thiên mới khiến cho Quách Tiên Nhan mời thần y Sở?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện cũng khiến cho chính Lâm Thanh Di giật nảy mình.
Sở Quốc Thiên có thể có quan hệ quen thuộc với Quách Tiên Nhan như thể khiến cô rất khiếp sợ, kết quả không ngờ lại có thể mời thần y Sở đến. Anh ấy…... Thật sự chỉ là một quân y bình thường sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên Lâm Thanh Di lại nghĩ đến một chuyện kinh khủng khác.
Trước đó Sở Quốc Thiên đã nói rõ anh đã gọi điện cho Triệu Thiên Hoằng, hơn nữa vì Sở Quốc Thiên gọi cuộc điện thoại này mà Triệu Thiên Hoằng lại không đáp ứng lời mời của nhà họ Đặng chữa bệnh cho mẹ cô.
Mặc dù sau đó Đặng Đình Long giải thích với cô rằng vì Triệu Thiên Hoằng biết được thần y Sở sẽ tới bệnh viện, nhưng không biết vì sao trong lòng cô không quá tin tưởng Đặng Đình Long.
Đúng lúc này Đặng Đình Long đi tới. Anh ta nhìn thấy Lâm Thanh Di vẫn đứng trước cửa phòng ICU mà ngẩn người thì đi về phía trước cười nói: "Thanh Di, chúc mừng chúc mừng, bây giờ thần y Sở tự mình ra tay, nhất định dì Triệu sẽ biến nguy thành an!" "Mượn lời chúc tốt lành của anh."
Lâm Thanh Di vô thức trả lời một câu, lập tức cô hỏi rõ sự suy đoán trong lòng mình: "Cậu Đặng, trước đó anh nói ông Triệu biết thần y Sở sẽ đến bệnh viện nên mới không đến. Nghe anh nói thể, có phải hai người bọn họ có hiềm khích gì không?"
Nụ cười của Đặng Đình Long cứng đờ, lập tức cười khan nói: "Chắc là không đầu, có lẽ là cảm thấy thần y Sở ở đây thì không cần ông ta ra tay nên mới không muốn đi đến?"
"Vậy à..."
Lâm Thanh Di nghi ngờ nhìn thoáng qua Đặng Đình Long, lại nói tiếp: "Vậy cậu Đặng có thể gọi ông Triệu giúp tôi không? Mặc dù ông ấy không đến nhưng dù sao trong lòng cũng muốn cứu mẹ tôi, cho nên dù như thế nào tôi cũng cảm thấy tôi nên cảm ơn ông ấy!"
"Chuyện này... Cũng không cần đâu! Ông Triệu là hội trưởng hiệp hội đông y Hoan Châu, bình thường ông bận rộn như thế, hơn nữa cũng không biết em. Em tùy tiện gọi thế chắc chắn sẽ làm phiền ông ấy." Đặng Đình Long giật nảy mình, vội vàng tìm cớ trả lời.
"Ừm... Vậy được."
Lâm Thanh Di không kiên trì, nói xong thở dài một hơi.
Đặng Đình Long thấy cuối cùng Lâm Thanh Di cũng yên tĩnh, lúc này anh ta mới thở dài một hơi. Anh ta còn chưa kịp nói gì thì đã có một y tá nhanh chóng chạy qua.
"Cô Lâm, bên thu lệ phí bảo tôi thông báo với cô là tiền thuốc men của mẹ cô dư một tỷ bảy, lúc nào cô cũng