Dù sao thái độ vừa rồi của Sở Quốc Thiên cũng đã chọc tức bọn họ. Bây giờ, anh nên vì hành vi của bản thân mà trả giá đắt. “Cậu chủ Long đừng kích động!”
Trong lòng Vương Trạch chợt động, ông ta muốn ngăn cản, nhưng mà ông ta chỉ vừa mới động một chút, lập tức phát hiện anh đã bật dậy vắt chéo sang một bên ghế, hung hãng đánh vào trên người Long Thiên Dưỡng rồi.
Trong lúc nhất thời, ghế đẩu gỗ lim thượng hạng lập tức bị đập hư, mà Long Thiên Dưỡng còn thảm hại hơn, cả người giống như bị trúng một đòn nghiêm trọng, trong nháy mắt anh ta bị đánh ngất xỉu ngã lăn ra đất.
Thế nhưng anh cũng không có dừng tay, chỉ thấy một cước của anh đá vào trên mắt cá chân của Long Thiên Dưỡng thăm dò, sau khi đối phương bị đau đến mức tỉnh, anh lại đá bổng anh ta lên không trung, tiếp theo gắt gao bóp lấy cổ của đối phương. “Anh...ặc...
Anh ta muốn nói gì đó, nhưng mà trong não trống rỗng, cũng không nói nên lời. “Làm càn!” "To gan!" “Họ Sở kia, mau thả con tôi ra!” “Nếu như con tôi mà có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ bầm thấy vạn đoạn cậu ra!”
Cuối cùng một đám người nhà họ Long mới có phản ứng, toàn bộ lập tức đứng dậy, tức giận nhằm về phía anh mà liên tục chửi rủa mắng nhiếc.
Đáng tiếc anh cũng không phải là một người sợ phiền phức, anh chờ bọn họ nói xong, lập tức cười lạnh một tiếng, tiện tay ném Long Thiên Dưỡng sang bức tường bên cạnh. “Rầm!”
Cả người còn chưa hồi phục, kết hợp với tiếng xương cốt đứt gãy và tiếng gào thét đau đớn của Long Thiên Dưỡng, mắt thấy anh ta lại một lần nữa ngất đi. "A!"
Cảnh tượng bất thình lình này khiến cho Trương Hoài Lam mẹ của Long Thiên Dưỡng rốt cuộc nhịn không được hét lên một tiếng, sau đó bà ta lập tức giống như phát điện chạy về phía Long Thiên Dưỡng “Cậu Sở, hành vi này của cậu đã làm cho tôi thực sự tức giận rồi đó!” Lúc này Long Hải Cung cũng không tiếp tục mỉm cười, thay vào đó là mặt mũi tràn đầy băng hàn. “Vẫn là câu nói kia của tôi, nếu như các người buông tha cho Vương Vũ Huyên, hoàn toàn phế bỏ Long Thiên Dưỡng, tôi sẽ không ra tay với nhà họ Long các người làm gì.” Anh hồn nhiên không sợ hãi nói. “Ngu xuẩn!”
Long Hải Cung nhìn thấy đã đến lúc này mà anh vẫn còn ngu xuẩn vô tri, lập tức không kiên nhẫn nói: “Vạn Trường, kẻ này giao lại cho chú đấy!” “Được a!”
Trong lòng Long Vạn Trường đã sớm hừng hực lửa giận rồi, vừa nghe đến đây, sau khi ông ta đáp lại lập tức bổ ra một chưởng, hung hăng vỗ về phía anh.
Chiêu này chính là Liệt Phong Chưởng.
Anh đang muốn đánh trả, nhưng vào lúc này quanh thân của anh bất chợt xuất hiện một đám người, gắt gao giữ chặt thân thể anh ngay tại chỗ. “Ngài Sở!”
Vương Trạch giật mình sợ hãi.
Đáng tiếc, lời cảnh báo của ông ta không hề có bất kỳ tác dụng gì.
Chỉ nghe “Âm” một tiếng trầm đục, Liệt Phong Chưởng của Long Vạn Trường lập tức vỗ mạnh vào trên ngực của anh. Cập nhật chươn*g mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Long Vạn Trường là đang nén giận xuất kích, nếu như là người bình thường bị trúng một chưởng này, nhất định tâm mạch đứt đoạn, không chết thì cũng gần như hấp hối.
Nhưng mà điều khiến cho mọi người không ngờ tới chính là anh vẫn như cũ êm đẹp đứng ở tại chỗ, hình như... anh không có bị thương đúng không? “Cái gì cơ?”
Long Vạn Trường sửng sốt, theo bản năng nhìn thoáng qua bàn tay của ông ta. “Nhà họ Long thượng võ, chẳng lẽ đây chính là niềm kiêu ngạo của nhà họ Long các người hay sao?” Anh bình tĩnh hỏi.
Long Hải Cung nghe vậy, nhíu mày: “Vạn Trường, chẳng lẽ chú còn chưa xuất toàn lực ra à?”
Ông ta là người biết rõ thực lực của Long Vạn Trường nhất, nếu như ở lúc bình thường phát huy, cho dù thực lực của anh có mạnh mẽ đầu thì cũng không thể nào hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì được. Trừ khi là Long Vạn Trường cũng không hề ra sức.
Long Vạn Trường nghẹn họng, ngay lúc ông ta chuẩn bị nói gì đó, lại phát hiện sau khi Long Thiên Dưỡng được một đám cậu ấm nhà họ Long lay tỉnh thì anh ta lại giống như bệnh điên, vẻ mặt tàn nhẫn nhìn về phía Sở Quốc Thiên. “Tên khốn kiếp! Mày đi chết đi!”
Trong lòng Long Vạn Trường cả kinh, theo bản năng bật thốt lên: “Thiên Dưỡng, con đừng làm loạn, con không phải là đối thủ của cậu ta đâu!”
Nhưng mà lời nói của ông ta cuối cùng cũng chậm một bước...