Chương 522: Nhìn xa trông rộng
Dương Chấn Đông làm vậy là để không nhìn thấy gì, lòng cũng nhẹ hơn, dù sao những lời nên nói ông cũng đã nói hết rồi, chẳng qua là không một ai để chúng ở trong lòng cả.
Dương Hạo Phương đã nói trong điện thoại rất rõ ràng, bây giờ ông ấy lại chính mắt nhìn thấy những người mang súng đến này, sao ông ấy còn phải mất công làm chuyện mà chẳng thể nhận được một lời cảm ơn chứ?
Về phần tương lai của nhà họ Dương, nó sớm đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ấy rồi...
Thấy Sở Quốc Thiên không nói gì, Dương Chấn Nam cũng đang ngồi ở vị trí đầu thản nhiên nói: "Ai cũng nói thần y Sở là một thiên tài, tuổi cũng không lớn, nhưng y không ngờ anh lại trẻ tuổi đến vậy!"
Dừng một lúc, ông ta đột nhiên lạnh giọng: "Thần y Sở, nhà họ Dương chúng ta và anh không thù cũng không oán, anh đột nhiên dẫn đám người này xông vào nhà chúng tôi, làm người của chúng tôi bị thương là có ý gì?"
Tuy nhiên, Sở Quốc Thiên lại không thèm để ý đến ông ta, anh nhìn về phía Dương Quốc Huy, lạnh lùng nói: "Giao Dương Ngọc Hoa ra đây." "Ngọc Hoa?"
Lòng Dương Quốc Huy trĩu nặng, ý thức được rất có thể vấn đề là xuất phát từ con gái mình, ông ta không khỏi cẩn thận hỏi: "Thần y Sở, xin hỏi anh tìm Ngọc Hoa nhà tôi là có chuyện gì sao?" "Mười phút."
Không ngờ Sở Quốc Thiên lại mở đồng hồ bấm giây, bình tĩnh nói: "Trong vòng mười phút, nếu Dương Ngọc Hoa đến đây thì chuyện gì cũng thương lượng được, nhưng qua thời gian đó thì đừng trách tôi không nể mặt!"
Nghe thấy lời đe dọa không thể nào rõ ràng hơn của Sở Quốc Thiên, đảm con cháu nhà họ Dương nháy mắt biến sắc.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ rằng thần y Sở lại không thèm quan tâm đến thể diện của nhà họ Dương như vậy, ai cũng biết gia tộc của họ là một gia đình nhiều quyền thế ở Yên Kinh cơ mà!
Mặc dù chỉ là một gia tộc hạng hai nhưng họ cũng là một nhân vật đầy quyền lực ở đất Yên Kinh rộng bao la này, ngoài một số gia tộc đứng đầu kia ra, ai mà không nể mặt họ chứ?
Nhưng nghĩ lại thì bây giờ thần y Sở như mặt trời ban trưa, nếu họ đối đầu trực diện với anh thật thì có lẽ sẽ rất rắc rối, lỡ may ảnh hưởng đến đại hội...
Nghĩ đến đây, Dương Quốc Huy vội vàng lại gần Sở Quốc Thiên, hơi kh người nói: "Thần y Sở, Dương Ngọc Hoa là con gái của tôi, xin hỏi nó đã chọc giận anh ở đâu sao? Tôi là bố nó, có thể thay mặt nó xin lỗi anh!"
Không thể không thừa nhận rằng Dương Quốc Huy quả thật quyết đoán hơn Dương Quốc Khánh rất nhiều, nhìn khí độ và khả năng chịu đựng này xem, người bình thường không học được đâu. tamlinh247.org trang web cập nhật nhanh nhất
Chẳng qua, Sở Quốc Thiên lại tựa như không nghe thấy, vẫn lẳng lặng nhìn chăm chú vào đồng hồ bấm giây.
Nét mặt Dương Quốc Huy cứng đờ, những người khác trong nhà họ Dương cũng không nhịn được nhíu mày.
Cuối cùng, Dương Chấn Nam bình tĩnh lên tiếng: "Đi gọi Ngọc Hoa tới đây, hỏi nó xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Quốc Huy như nghĩ tới điều gì, thận trọng nói: "Bố, liệu có phải là chuyện của vợ Sở Quốc Thiên không? Họ và Thần y Sở đều đến từ Hoan Châu... "Nếu đúng như con nói thì chứng tỏ ông chủ đứng sau hai người kia chính là thần y Sở, đã như vậy, chúng ta để Ngọc Hoa xin lỗi thì thế nào?" Dương Chấn Nam lạnh lùng nói.
Ông cụ trả lời rất nhanh nhưng đồng thời ông ta cũng đang nhanh chóng suy nghĩ, dù sao thì đại hội đã sắp đến, bọn họ không nên gây thù chuốc oán với ai, chưa kể đối phương lại còn là thần y Sở.
Với thân phận và địa vị hiện tại của anh, nhà họ Dương phải tiếp đãi thật cẩn thận, nếu có thể mượn cơ hội này làm một câu chuyện "không đánh nhau thì không quen biết", nói không chừng còn được phát biểu trong đại hội.
Không ai hiểu bố bằng con, Dương Chấn Nam vừa dứt lời là Dương Quốc Huy hiểu ý ông cụ ngay, hai mắt ông ta sáng lên, cung kính trả lời: "Vâng thưa bố, con sẽ gọi Ngọc Hoa tới ngay!"