Nếu như nói Hám Long Thập Tam Châm là bao hàm học vấn cả đời của Biển Thước, như vậy Khốn Long Thập Bát Châm chính là bao hàm tâm huyết của vô số danh y từ cổ chí kim của nước Viễn.
Bộ châm thuật này tụ tập sở trường của trăm nhà từ lâu đã không thể dùng từ truyền kỳ để hình dung, sự tồn tại của nó, chính là tín ngưỡng của tất cả người học y của nước Viễn:
Ngay vào lúc Khốn Long Thập Bát Châm xuất hiện, thành bại của trận thi đấu này cũng đã định rồi.
Tục truyền, Khốn Long Thập Bát Châm, cứu sống người chết từ xương trắng.
Phục Long Thập Ngũ Châm quả thực lợi hại, thế nhưng so với Khốn Long Thập Bát Châm, vẫn như có một khoảng không cách nào vượt qua được!
Sở Quốc Thiên dường như không có nghe được tiếng kinh hô của mọi người, lúc này vẻ mặt anh chuyên chú không gì sánh được, 18 cây châm bạc rạng rỡ phát sáng giống như 18 tinh linh nhỏ, theo ngón tay thon dài của anh tùy ý bay múa.
Nếu như nghe kỹ, thậm chí có thể nghe được từng âm thanh dễ nghe, phối hợp châm bạc không ngừng bay múa, như mộng như ảo!
Ngay lúc mọi người đều chìm đắm trong chậm pháp quỷ thần của Sở Quốc Thiên, anh cũng đã nhanh như chớp hoàn thành Khốn Long Thập Bát Châm.
Một lúc lâu, mọi người mới phản ứng lại, nhìn Sở Quốc Thiên không biết lúc nào đã thu chậm lần thứ hai đứng chắp tay, hô hấp của từng người đều dồn dập.
“Trận thi đấu kết thúc, hiện tại mời tổ trưởng tổ trọng tài, ông Tom, Tổng thư ký Hiệp hội Y Tế Quốc Tế, sẽ thẩm định kết quả trận đấu!” Đúng lúc này, trọng tài trung niên lớn tiếng nói.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Tom.
Mặc dù sớm đã đã biết y thuật của Sở Quốc Thiên rõ ràng cao hơn Vạn Vinh, thế nhưng người ở đây vẫn là không nhịn được tim đập rộn lên, dù sao, tự xem là một chuyện, kết quả cụ thể vẫn phải chờ kết quả giám định của trọng tài có chuyên môn.
Vương Vũ Huyền cũng không lo lắng về kết quả thi đấu, đôi mắt đẹp của cô ấy chăm chú nhìn bóng dáng cao lớn trên bục thi đấu kia, hoa mắt chóng mặt nói: “Thực sự tò mò quá đi mà..."
Thoải mái giống Vương Vũ Huyên còn có Phùng Tư Thành ở bên cạnh, ông ta sờ sờ chòm râu bạc phơ ở cằm, nhẹ nhõm nói: “Ha ha, có cậu ấy ở đây, lo gì Đông y không thịnh, lo gì nước Viễn không thịnh?”
“Tinh!”
Tom đi cùng với Monica ấn vào thiết bị kiểm tra chuyên nghiệp do nhân viên mang lên, ngay lập tức, trên màn ảnh xuất hiện các loại số liệu và biểu đồ khác nhau.
Các thành viên tổ trọng tài sôi nổi châu đầu lại, thế nhưng rất nhanh, thành viên tổ trọng tài thuộc nước Viễn lập tức vui vẻ ra mặt, mà thành viên tổ trọng tài thuộc nước Lãng thuộc trở nên vô cùng ủ rũ.
Sau một lúc Tom cùng các thành viên khác trong tổ trọng tài rỉ tai nhau thì đi cùng với Monica về phía microphone, lớn tiếng tuyên bố: "Tổ trọng tài nhất trí quyết định, kết quả lần thi đấu này là...
Tom nói đến đây, dừng lại, làm cho trái tim phần lớn người ở đây cũng không kìm được mà đập mạnh.
Quá căng thẳng
Tom cảm nhận được tâm tình căng thẳng của mọi người, không khỏi kéo khóe miệng khẽ cười nói: “Sở Quốc Thiên của nước Viễn, thắng!”
Âm!
Mặc dù đoán được kết quả từ lâu, nhưng khi Tom đại biểu tổ trọng tài tuyên bố thì tất cả mọi người vẫn là đứng bật dậy dâng lên cảm xúc dạt dào.
“Thắng rồi thắng rồi!”
"Yes!"
"Chúng ta thực sự thắng rồi, thật tốt quá!”
Trên khán đài, tất cả khán giả đều kích động ôm nhau, hò hét với nhau, thậm chí, còn có phần lớn người vì quá vui mừng mà khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
Đối với trận thi đấu đã định trước sẽ phải thua này, bọn họ đã phải chịu đựng quá nhiều rồi, nếu như không phải có Sở Quốc Thiên, bọn họ căn bản không nghĩ tới mình còn có thể có cơ hội thắng.
“Trời cao phù hộ, nền Đông y nước Viễn ta mãi thịnh vượng!” Bỗng nhiên, một lão Đông y lớn tuổi chắp hai tay thành hình chữ thập, thành kính cúng bái về phía bầu trời.
Tâm tình là sẽ lây nhiễm cho nhau, cho dù là Chu Thiểu cũng không kiềm được viền mắt hơi hồng, túm lấy Hoàng Văn Hữu kích động nói: “Ông Hoàng, chúng ta thắng rồi, chúng ta thực sự thắng rồi!”
“Đúng thế, chúng ta thắng rồi..." Hoàng Văn Hữu vừa nói vừa dùng tay áo lau nước mắt.
Con cháu nhà họ Lâm cũng bị phong thái của Sở Quốc Thiên làm cho chấn động, bà cụ Trịnh nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên ngạo nghễ trên bục thi đấu, nhỏ giọng nỉ non: “Cậu ấy... vậy mà cậu ấy lại thắng!"
Bởi vì thủ đoạn hèn hạ cùng điều khoản phách lối của nước Lãng, nhà họ Lâm bọn họ cũng không có thể thuận lợi mời được người có tiếng tăm quá mức lợi hại trong Đông y, trước khi trận thi đấu còn chưa bắt đầu, bọn họ đã chuẩn bị tốt tinh thần bị thua, nào biết kết quả vậy mà vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Vừa nghĩ tới trước trận thi đấu bà ta cố ý nhấn mạnh Sở Quốc Thiên là đại biểu cá nhân, bà ta không nhịn được đỏ cái mặt già lên, trong lòng càng hiện lên sự hối hận...
Lúc mọi người của nước Viễn hoan hô trận thi đấu thắng lợi thì sắc mặt một đám thành viên đoàn đại biểu của nước Lãng cũng âm trầm đến cực hạn.
“Không! Kim Vương của chúng tôi không thể thua được, tuyệt đối không có khả năng!” Rốt cục, một thành viên trẻ tuổi của đoàn đại biểu nhịn không được lên tiếng nghi ngờ.
Tom nghe vậy cho Monica một ánh mắt, sau đó Monica nhìn về phía tên kia thành viên trẻ tuổi của đoàn đại biểu nước Lãng, lạnh nhạt nói: “Sự thực thắng lời nói, nếu như cậu không tin có thể tới nhìn biểu đồ số liệu ở đây một chút, Đây hiện là công cụ thẩm định tiên tiến và có thẩm quyền nhất trên thế giới.”
Lời này vừa nói ra, thành viên trẻ tuổi của đoàn đại biểu nước Lãng lập tức đỏ mặt, cũng không nói bất kỳ lời gì nữa.
“Sở thần y muôn năm!”
Cũng không biết là ai dẫn đầu gào to một tiếng, trong nháy mắt, bên trong toàn bộ trường thi vang lên tiếng gào ca ngợi Sở Quốc Thiên.
Lúc này mọi người không còn nghi ngờ cùng thành kiến nữa chỉ còn có kính trọng cùng sùng bái!
Đối với bọn họ thì đây là kỳ tích, là kỳ tích Sở Quốc Thiên tạo nên.
Sở Quốc Thiên lấy tư thế nghiền ép, và Kim Vương nước Lãng đã thua hoàn toàn.
Ngay lúc vô số người đang đắm chìm trong thắng lợi mà Sở Quốc Thiên mang tới thì thấy Sở Quốc Thiên hờ hững mở miệng: “Xin lỗi, thắng lợi của tôi chỉ có thể đại biểu trong chúng ta không phải không có ai có thể chữa bệnh, nhưng không thể đại biểu cho kết quả của lần thi đấu này."
Yên lặng!
Sở Quốc Thiên vừa nói ra, trường thị vốn đang ầm ĩ ồn ào trong nháy mắt yên lặng như tờ!
Bọn họ đột nhiên nhớ lại trước trận thi đấu, đám người Yến Thành cùng bà cụ Trịnh đã đặc biệt giải thích nói Sở Quốc Thiên thi đấu chỉ là ý muốn của cá nhân, muốn so đấu y thuật cùng người nước Lãng, cũng không đại biểu cho nhà họ Lâm, cũng không có thể đại biểu người nước Viễn.
Mà lục Sở Quốc Thiên nói ra lời này, sắc mặt đám người Yến Thành và bà cụ Trịnh cũng hoàn toàn biến sắc, cảm nhận được vô số ánh mắt tức giận trên khán đài hận không thể ăn tươi nuốt sống mình, bọn họ không nhịn được tê dại da đầu.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Bà cụ Trịnh quyết định muốn nói gì đó với Sở Quốc Thiên, thế nhưng khi bà ta nhìn về phía bục thi đấu, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào Sở Quốc Thiên đã yên lặng rời khỏi trường thi.
“Ông Hoàng, xin ông hãy ra tay!” Cuối cùng, Chu Thiếu Phát rơi vào đường cùng, đành cầu xin Hoàng Văn Hữu.
Hoàng Văn Hữu vốn muốn từ chối, thế nhưng mắt thấy bầu không khí nơi này cực kỳ nặng nề, hơn nữa ông cũng muốn xem rốt cuộc mình kém Kim Vương nước Lãng bao nhiêu, cho nên gật đầu đồng ý đi xuống.
Đáng tiếc, trận thi đấu này cuối cùng không xảy ra bất kỳ điều kỳ diệu nào, chỉ mới năm phút, Hoàng Văn Hữu đã hoàn toàn thất bại trước y thuật của Kim Vương nước Lãng, chán nản xuống khỏi bục thi đấu.
"Ha ha, Đông y cũng chỉ đến vậy thôi!”
“Xem ra cái gọi là thế gia y dược của nước Viễn các người cũng chỉ là hạng người mua danh chuộc tiếng mà thôi!”
“Nước Lãng mới thật sự là y thuật chính tông, Đông y nước Viễn các người chỉ là hàng nhái mà thôi!”
Hoàng Văn Hữu bị thua, làm cho sắc mặt vốn khó coi của đoàn đại biểu y học nước Lãng lập tức khôi phục tư thế ngạo mạn, từng người một vênh váo hống hách nói.