Khỏe môi Lâm Thanh Di giật giật, bên trên thái dương không ngừng toát ra mồ hôi lạnh: “Tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm, tổng giám đốc Vương, hình như trong ly nước này có vấn đề. “Làm sao có thể, đó chỉ là nước bình thường mà thôi, cô nhìn xem tôi cũng đâu có bị sao!” Vương Dũng Chiến cười đắc ý. “Cô có muốn uống một ly nữa hay không, có thể uống thêm một ly nữa thì sẽ không sao đâu." Vương Dũng Chiến tiếp tục nói, ý niệm xấu xa trong đáy mắt hiện lên rất rõ ràng. "Không... Không cần đầu. Lâm Thanh Di cần cắn đầu lưỡi để cho ý thức của mình rõ ràng hơn một chút: "Tổng giám đốc Vương, hay là làm phiền ông tiến tôi ra về được không, còn về việc hợp tác thì lần sau chúng ta sẽ tiếp tục bàn bạc, hôm nay thực sự tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm, khả năng là hôm nay.
Vương Dũng Chiến nghe vậy thì cười cười đứng lên, ông ta không đi ra ngoài gọi ai đó vào mà lại đi sang chỗ bên cạnh Lâm Thanh Di, dán sát vào thân thể mềm mại của đối phương, trong lòng cảm thấy dâng trào cảm xúc.
Đánh giá ánh mắt mê ly, gương mặt tràn đầy bất an của Lâm Thanh Di thì Vương Dũng Chiến cười nói: “Tổng giám đốc Lâm, cô thực sự là rất xinh đẹp, lúc trước đều chỉ là nghe người ngoài truyền tai nhau, hôm nay nhìn thấy thì quả thật là danh bất hư truyền”
Lâm Thanh di nhìn thấy đối phương đột nhiên đi đến đây ngồi sát thì cảm thấy không thoải mái mà né tránh, cổ gắng để kéo dãn khoảng cách giữa hai ra: “Tổng giám đốc Vương, phiền ông ngồi ra xa tôi một chút có được không? “Làm sao vậy tổng giám đốc Lâm, không phải là chúng ta cần phải hợp tác sao? Càng gần thì càng sẽ nói chuyện hơn không phải sao” Vương Dũng Chiến nở nụ cười hẹn mọn bỉ ổi, tiếp tục dùng sức tiến về phía trước.
Lâm Thanh Di muốn tránh nhưng mà cô cũng đã lùi đến biên giới của chiếc ghế sô pha rồi, cho nên chỉ có thể co rụt lại cơ thể, để không cho đối phương đụng vào mình.
Vương Dũng Chiến lại tiếp tục nghiêng về phía của Lâm Thanh Di, ánh mắt luôn nhìn vào đối phương, có suy nghĩ gì đều viết hết trên trên mặt.
Thời điểm khi Sở Quốc Thiên nhận được cuộc gọi của Lâm Thanh Di thì anh đang đứng ở bên ngoài cửa.
Trong nháy mắt khi nghe được cuộc nói chuyện của hai người thì anh lập tức xông cửa đi ra.
Tên Vương Dũng Chiến đáng chết này!
Sở Quốc Thiên cắn rằng, dưới đáy mắt chính là một mảnh âm u.
Vừa đi ra bên ngoài thì anh lập tức lái xe đến tập đoàn Văn Hào, đồng thời anh lấy điện thoại ra gọi cho Quách Tiên Nhan: “Sử dụng tốc độ nhanh nhất của cậu nhanh chóng triệu tập toàn bộ người của cậu đến tập đoàn Văn Hào!”
Quách Tiên Nhan nhất thời không kịp phản ứng mà hỏi: “Có chuyện gì vậy a? Đã xảy ra chuyện gì?” “Thanh Di xảy ra chuyện rồi, mau lập tức hành động!” Sở Quốc Thiên không nói nhiều lời, anh âm trầm nói.
Quách Tiên Nhan nghe thấy vậy thì toàn thân cảm thấy giật mình, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, cậu ta bắt đầu nói: “Em đã rõ rồi! Bây giờ em lập tức chuẩn bị ngay” “Được, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất của mình!” Sở Quốc Thiên nói xong lập tức cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Quách Tiên Nhan lập tức điều động tất cả nhân lực có thể sử dụng được sau đó tất cả cùng lái xe đi đến Tập đoàn Văn Hào.
Một lát sau có hơn mười chiếc xe con màu đen liên tiếp vây quanh cửa chính của tập đoàn Văn Hào. Ở trong xe, Quách Tiên Nhan đang ngồi cùng với một nhóm người của mình.
Quách Tiên Nhan mặt mày tối tăm, trong lòng cậu ta thầm mắng: Mẹ kiếp, cái tập đoàn Văn Hào này thật sự đúng là ăn tim gấu gan báo mà, vậy mà cũng dám động đến nữ hổ vương của đại ca bọn họ
Thật sự là chán sống mà, hôm nay nhất định phải cho tên khốn kiếp này một bài học nhớ đời!
Sở Quốc Thiên đã sớm đến trước mấy người Quách Tiên Nhan, anh đã đi thẳng vào bên trong tòa nhà, mấy nhân viên ở quầy lễ tân đã kêu mấy nhân viên bảo vệ ngăn anh lại, cho nên tình hình lúc này có chút hỗn loạn.
Vào giờ phút này, ở bên trong văn phòng ở trên tầng cao nhất.
Vương Dũng Chiến nhìn Lâm Thanh Di đã không còn sức lực để phản kháng giãy dụa nữa, anh ta không thể chờ đợi mà xoa xoa tay của mình.
Ông ta rất nóng lòng, hận không thể cởi sạch Lâm Thanh Di ra ngay lập tức.