Giọng nói Sở Quốc Thiên rơi xuống, trong lòng mọi người run lên, hồi lâu mới khôi phục lại.
Thượng Vân Minh đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất, không có động tĩnh gì.
Những người đứng sau ông ta cũng đều mơ hồ.
Bọn họ chỉ muốn giúp uy hiếp Sở Quốc Thiên, cố hết sức khiến đối phương thỏa hiệp, để đối phương biết mình không dễ nói chuyện, sau này có thể càng kiêng kỵ bọn họ.
Nhưng tình hình hiện tại là điều họ không bao giờ ngờ tới.
Thần y Sở hoàn toàn không để bọn họ vào trong mắt. Và những lời nhận xét của thần y Sở họ Sở đã trực tiếp tác động đến tâm trí và thể xác của bọn họ.
Phải biết sự thật là, Vương Bách Tuấn trước đây chỉ xuất sắc trong ngành dược, và ông ta không có nhiều thành tựu về y thuật.
Y thuật và được thuật là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau.
Nhưng bây giờ, ai mà không biết đến thần y Sở tiếng tăm lừng lẫy?
Nghĩ đến đây, mọi người đều có chút xấu hổ cúi đầu. “Thật ra, tôi nghĩ thần y Sở tiếp quản Dược Các không phải là không phải chuyện tốt. Cuối cùng, có người nhịn không được liền lên tiếng.
Rõ ràng, người này muốn nói điều gì đó tốt đẹp về Sở
Quốc Thiên và cho chính mình một bậc thang đi xuống. “Vị trí ông chủ Dược Các nên được đảm nhận bởi một người vừa có năng lực vừa có đức độ, thần y Sở quả thật có tư cách này, tôi đồng ý. Một giọng nói khác vang lên. “Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu như Vương Các chủ đã thua, vậy theo lý nên tuân theo giao ước ban đầu mà thực hiện.” “Chính xác!”
Những tiếng nói ủng hộ Sở Quốc Thiên ngày càng lớn dân.
Đối với những người trước đây đặc biệt hung hãn chống cự, không ai trong số họ dám lên tiếng.
Ngay cả Thượng Vân Minh cũng chỉ có thể cúi đầu.
Sở Quốc Thiên hít sâu một hơi, biết hiện tại tình huống đã ổn định, trực tiếp nhấc chân đi về phía đại sảnh Dược Các.
Thứ anh muốn chính là Dược Các, trong đó không bao gồm nhóm người này. Mục đích chính của anh là lượng thuốc cất giấu bên trong Dược Các, khó có thể ước lượng giá trị
Dù sao thì nơi đó cũng là làm cho cả nước nghe thấy đều muốn thu vào trong túi
Chẳng qua là, nơi ấy được trông coi cực kỳ nghiêm ngặt, hơn nữa Vương Bách Tuấn đã làm rất nhiều việc chế đậy ở nơi đó, nếu không có người trong cuộc, cho dù có cường giả tới ăn trộm, bọn họ cũng không tài nào tìm được những bảo vật độc nhất vô nhị đó!
Theo như Sở Quốc Thiên được biết, kho thuốc nằm ở phía sau Dược Các, không phải ở tầng hầm nào mà ở trên đỉnh tháp.
Sau khi vào tháp và băng qua vài bậc thang, cuối cùng Sở Quốc Thiên cũng nhìn thấy cánh cửa nhà kho nặng nề.
Kho hàng vạn dược liệu quý giá cất giấu ở ngay trước mắt, của cải từ khắp thiên hạ đều trở thành trong tầm tay!
Sở Quốc Thiên nhìn cánh cửa trước mặt, liền hít sâu một hơi. “Vậy là đủ rồi.....
Sau khi biết rằng tình hình chung của Dược Các đã được quyết định, Triệu Thiên Hoằng vội vã chạy từ Y Đạo Môn chạy đến.
Lúc đầu, ông ta còn có chút không tin, nhưng sau khi đứng ở cửa kho thuốc, ông ta có không tin thì cũng phải tin.
Sở Quốc Thiên giao cho Triệu Thiên Hoằng và Nam Cung Thế mọi việc còn lại.
Về phần ai rời đi trong Dược Các, Sở Quốc Thiên không cần, cũng không quan tâm đến chúng.
Anh đã có được thứ mình muốn, nhà kho với vô số bảo vật... Trở lại Y Đạo Môn, Sở Quốc Thiên cảm thấy mệt mỏi, liền trực tiếp ngủ đến một ngày.
Sáng sớm hôm sau, anh lệnh cho người đem thi thể của vương triều đi bảo tồn.
Đứng bên cạnh giá sách, Sở Quốc Thiên từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp, cẩn thận mở ra.
Lăng Ngọc Vân ở một bên nhìn thấy, lúc này sắc mặt thay đổi, trợn tròn mắt không thể tin được. “Huyền chi ngàn năm?”.