Nhưng Sở Quốc Thiên cũng không trả lời mà quát lớn với Vương Trạch: “Tránh ra!”
Chứng kiến sự tức giận trên mặt của Sở Quốc Thiên, trong lòng của Vương Trạch hơi run lên, ông ta biết rõ là Sở Quốc Thiên đang nổi giận. Thế nhưng nghĩ tới sức mạnh của nhà họ Long, ông ta vẫn phải khuyên nhủ “Sở Quốc Thiên, cậu không nên manh động như thế, chúng ta có thể cùng đàm phán với nhà họ Long, bất kể là chuyện của cháu ngoại tôi hay là chuyện của cô Vương thì chúng ta điều có thể đàm phản mà.”
Từ đầu, Sở Quốc Thiên đã muốn từ chối nhưng khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc cầu xin của Vương Trạch thì anh chợt có chút do dự.
Khi bình thường thì Sở Quốc Thiên chẳng bao giờ để lời của Vương Trạch vào tai, thế nhưng đến lúc này, ngay cả chuyện cháu ngoại của mình bị đánh bầm dập mà Vương Trạch vẫn có thể nén giận được chỉ vì không muốn để anh gây thù hằn, thì về tình hay về lý, anh cũng phải cho ông ta chút thể diện. “Vương Trạch, ông tranh thủ thời gian chút, kiên nhẫn của tôi có hạn.” Nói xong, Sở Quốc Thiên thu hồi kim châm cứu.
Sắc mặt Vương Trạch vui vẻ, nhẹ gật đầu, ông ta bước nhanh đi tới hướng cậu ba nói: “Cậu này, tôi là Vương Trạch, không biết phải xưng hô với cậu như thế nào đây?” “Cậu ba của nhà họ Long, Long Thiên Sinh. “Thì ra là cậu ba Long, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!” Vương Trạch nói xong, muốn bắt tay Long Thiên Sinh mà không hề hay biết đối phương còn chưa thèm nhìn một cái, anh ta cũng chịu nói ra: “Này ông Vương, tôi hỏi ông, tên nhóc này có đúng thật là thần y Sở không vậy?"
Vương Trạch ngượng ngùng thu tay lại rồi lập tức lui một bước về sau rồi tươi cười nói: “Không sai, cậu ba, tôi biết rõ là chúng ta có chút hiểu lầm cho nên lần này chúng tôi đặc biệt đến nhà họ Long của các cậu là muốn cùng các cậu thương lượng để tìm ra cách giải quyết vấn đề này. “Hiểu lầm sao?”
Long Thiên Sinh nghe vậy liền nở một nụ cười lạnh nhạt: “Tên này làm anh hai của tôi bị thương nặng đến như vậy mà ông lại bảo là hiểu lầm thôi sao? Tuy nhiên nếu thực sự muốn đàm phán thì thiếu gia tôi đây cũng không phải là người tuyệt tình đến vậy, tôi có thể cho các người một cơ hội, chỉ cần tên nhóc này liếm sạch sẽ giày của tôi thì tôi đi sẽ cho các người đi vào, như thế nào?”
Nói xong, anh ta ngồi xuống chỉ tay xuống hai chiếc giày dả trên chân mình.
Nét mặt Vương Trạch biến sắc: “Cậu ba, cậu... Yêu cầu này của cậu... “Yêu cầu của thiếu gia tôi đây làm sao à? Làm cho anh hai tôi bị thương nặng như vậy, cho tên nhóc đó quỳ xuống liếm giày đã là cơ hội tốt của các người rồi đó!” Giọng nói lạnh như băng của Long Thiên Sinh vang lên. tamlinh247.org trang web c*ập nhật nhanh nhất
Vượng Trạch có chút nghẹn ngào, lúc này ông ta đang định nói ra gì đó thì bỗng nhiên phía trước có một người phụ nữ đang đi tới, bà ta bước lại gần nghi ngờ hỏi: “Long Thiên Sinh, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Bác gái? Sao bác gái lại ra đây?” Long Thiên Sinh thấy kì lạ. “Bác vừa đưa anh hai của con đi dạo vòng vòng, rồi đưa nó về lại phòng nghỉ ngơi rồi. Trong lúc rảnh rỗi thì bác định đi dạo, đúng rồi, con vẫn chưa trả lời câu hỏi của bác đâu, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?” Người phụ nữ trung niên mặn mà hỏi. “Bác gái, bác tới thật đúng lúc, vị này có tên là Vương Trạch, con gọi là ông Vương, có lẽ bác gái đã từng nghe qua trước đây rồi nhỉ? Về phần người này... Chính là người đã đả thương anh hai của con và cũng chính là thần y Sở đấy ạ!” Long Thiên Sinh cần răng nói. “Cái gì?”
Người phụ nữ có vẻ sợ hãi đến ngạc nhiên, bà ta theo bản năng nhìn về phía Sở Quốc Thiên, lạnh lùng hỏi thăm: “Cậu chính là thần y Sở?”
Chỉ với sáu chữ ngắn ngủi thôi nhưng bà ta phải nghiến răng nghiến lợi để có thể nói ra, có thể thấy được trong nội tâm bà ta đã ẩn chứa bao nhiều sự phẫn nộ.