Lời nói của Nam Cung Văn khiến Vu Thành đột nhiên thở dốc.
Phải biết rằng, luật sư mà nhà họ Lâm mời lúc đó là Dương Tử Thu ở Hoan Châu, không ai không biết đến tên của Dương Tử Thu, tuy rằng anh ta là một vị tướng quân chiến công hiển hách, nhưng cuối cùng lại chịu thất bại đầu tiên trong cuộc đời trong vụ kiện với Y dược Thanh Di.
Nghĩ đến đây, Vu Thành không kiềm chế được, khẽ thở dài: “Cậu chủ Nam Cung, không phải là tôi muốn nói lời xui xeo, tôi thừa nhận rằng trong nước có những luật sư có thực lực hơn Dương Tử Thu, và anh cũng có thể mời họ, nhưng tôi cảm thấy vụ kiện này không phải chỉ cần có luật sư nổi tiếng là có thể thắng, dù sao thì sau vụ kiện vừa rồi, mọi người mới biết phương thuốc đó thực sự thuộc về Y dược Thanh Di!”
Khác hẳn với sự lo lắng của Vu Thành, Nam Cung Văn chỉ cong môi, tỏ vẻ khinh thường: “Yên tâm đi, tôi đã mời một trong những đội ngũ luật sư lớn nhất của Yên Kinh…"
Ngày hôm sau, khi Sở Quốc Thiên vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, bỗng nhiên bị hồi chuông điện thoại di động đánh thức.
“Anh Thiên, xưởng thuốc đã bị phong tỏa!” Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói u ám của Quách Tiên Nhan từ bên kia truyền đến.
Nếu không phải Sở Quốc Thiên đã dặn dò từ trước, không được tiếp tục sử dụng quyền lực của bộ chỉ huy nữa, anh ta hận không thể đem người đến tiêu diệt hết đám người nhà họ Nam Cung và Vu Thành ngay lập tức.
Nhưng ý của Sở Quốc Thiên là, anh đã chọn cách che giấu thân phận của mình, nên cố gắng không sử dụng quyền lực, vì điều này có thể sẽ khiến mọi người nhận ra.
Sở Quốc Thiên nghe xong hoàn toàn tỉnh ngủ, anh suy tư một lúc, rồi nói nhỏ: “Anh đến nhà máy xử lý trước, tôi đi tìm Đàm Trí Dũng."
Sau khi đánh răng rửa mặt sạch sẽ, Sở Quốc Thiên đến Sở Lao động - Thương binh và Xã hội Hoan Châu.
Lúc này, bốn người bạn cũ đang ngồi đối diện với Đàm Trí Dũng trong một khuôn viên nhỏ.
“Anh Đàm, căn bệnh này của anh làm sao mà khỏi được vậy? Chuyện này thật là thần kỳ, phải không?” Một người đàn ông cao lớn, giọng nói cộc cằn hỏi.
Ba người đàn ông còn lại nghe xong, liền vội vàng vểnh tai lắng nghe. Đàm Trí Dũng thấy vậy, liền nở một nụ cười bí hiểm: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
“Lão già này, anh vừa mới khỏe lại đã bắt đầu không biết tự trọng rồi phải không?” Mọi người hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này, từng người một vừa cười vừa mắng.
Cót két!
Trong lúc mọi người đang nói chuyện cười đùa, cánh cửa sân đột nhiên mở ra, và Sở Quốc Thiên bước vào.
“Chí…" Đàm Trí Dũng nhìn, toàn thân chấn động, còn chưa kịp nói ra hai chữ “Chí Tôn”, Sở Quốc Thiên đã nhanh chóng ngắt lời ông ta: “Ồ, chỉ huy Đàm, nhà đang có khách sao?”
Đàm Trí Dũng sửng sốt, sau đó nhận ra Sở Quốc Thiên không muốn để lộ thân phận nên nhanh chóng cười, đáp lại: “Thì ra là Thần y Sở, mời vào, mời vào!”
Sau khi Đàm Trí Dũng nhiệt tình tiếp đón Sở Quốc Thiên, liền cười giới thiệu: “Thần y Sở, để tôi giới thiệu với anh, đây là các đồng đội cũ của tôi, mấy bạn già, đây là Thần y Sở, người đã cứu tôi!”
Sau đó, Sở Quốc Thiên lần lượt chào hỏi từng người. Anh biết rằng những người có thể ngồi cùng bàn với Đàm Trí Dũng đều không phải là những người bình thường, dù anh có địa vị cao quý, nhưng đáp lễ với những người đi trước cũng không có gì to tát.
Khóe miệng Đàm Trí Dũng hơi giật giật, nhìn thấy bốn bạn giả không có phản ứng gì, liền ho nhẹ một tiếng, nói: “Mấy bạn già các anh sao vậy, không nể mặt ân nhân cứu mạng của tôi sao?”
Vừa dứt lời, cả đám liền ngượng ngùng, nhưng ngay sau đó đều nhiệt tình chào hỏi lại Sở Quốc Thiên.
“Thì ra anh là Thần y Sở, chà chà, không ngờ còn trẻ như vậy, đúng là tre già măng mọc!”
“Quả là nhân tài, không biết dòng họ nhà ai có thể nuôi dưỡng một tuổi trẻ tài cao như vậy!”
“Mời ngồi.…"
Nhìn đám đồng đội cũ đang ra vẻ nhiệt tình, Đàm Trí Dũng suýt chút nữa họ ra máu vì tức giận. Ngược lại, Sở Quốc Thiên tươi cười, ngồi xuống tự nhiên.
“Đúng rồi, Lão Lưu, phương thuốc tối qua tôi đưa cho anh là của Thần y Sở.” Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, Đàm Trí Dũng nói.
"Ồ?"
Một người đàn ông tầm năm mươi tuổi đeo kính gọng đen sửng sốt khi nghe những lời nói đó, rồi đưa mắt nhìn Sở Quốc Thiên lần nữa.
Đàm Trí Dũng tiếp tục cười nói: “Thần y Sở, hôm qua, sau khi anh đưa phương thuốc cho tôi, tôi lập tức đưa cho Lão Lưu. Anh ta là người phụ trách của Học viện Khoa học Y Dược Hoan Châu, sau đó, tôi liền cho người bắt đầu kiểm tra xuyên đêm, mặc dù vẫn chưa có kết quả cuối cùng, nhưng đánh giá cao về phương thuốc này của anh!”
“Thực ra, các ông không cần tốn nhiều công sức nghiên cứu phương thuốc này của tôi. Tôi có thể cam đoan với các ông rằng phương thuốc này không có vấn đề gì và có thể yên tâm mở rộng trong chiến trường!” Sở Quốc Thiên cười nhắc nhở.
Mọi người đều không ngờ khẩu khí của Sở Quốc Thiên lại lớn như vậy, Lưu Thanh Phong nghiêm túc hỏi: “Thần y Sở, anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh lại tự tin với phương thuốc này như vậy không?”
“Bởi vì đây là phương thuốc do tôi tự tay viết, và ở nước Viễn, không ai có thể sánh được với y thuật của tôi!” Sở Quốc Thiên nói một cách hiển nhiên.