Sắc mặt Sở Quốc Thiên tối sầm, anh cười miễn cưỡng nói: “Giai Kỳ, cô cũng đừng chê cười tôi nữa, tôi đến tìm cô là vì có chuyện chính sự, tôi muốn cô đưa số điện thoại của dì nhỏ Uông Kim Liên của cô cho tôi.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Uông Giai Kỳ chợt đổi sắc, cô ấy dừng một chút mới lên tiếng hỏi: “Anh muốn điện thoại của bà ta làm gì?”
Tuy rằng chuyện đã qua, nhưng Uống Giai Kỳ vẫn không thể buông tha, đối với người khởi xướng Uông Kim Liên, cô ta lại không có chút ấn tượng tốt nào. “Tôi cần tìm bà ta để hỏi chút chuyện. “Chuyện gì vậy?” “Cô đừng hỏi, chỉ cần cho tôi biết số điện thoại của bà ta là được.” Sở Quốc Thiên thấy Uông Giai Kỳ cứ chần chừ mãi mà không đưa, không khỏi lên cao giọng, anh sợ tiếp tục nói tiếp sẽ làm cho sự tình càng ngày càng phức tạp.
Dường như cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của Sở Quốc Thiên rất nghiêm trọng, Uông Giai Kỳ cũng không tiếp tục hỏi nữa, thoảng do dự rồi đem số điện thoại đưa cho Sở Quốc Thiên.
Ngay khi Uông Giai Kỳ chuẩn bị cúp điện thoại, Sở Quốc Thiên bỗng nhiên nói: “Giai Kỳ, cô có nguyện ý đến Y Đạo Môn làm việc không?” “Anh có nghĩ rằng tôi có thể sao?” “Đương nhiên, y thuật của cô cũng rất tốt, đến Y Đạo Môn của chúng tôi, không chỉ có thể làm cho y thuật của cô càng thêm điêu luyện, mà còn có thể cho cô làm những việc mình muốn làm, so với việc cô tự mình mở phòng khám thì không có gì khác nhau.
Uông Giai Kỳ cắn môi: “Thật ra thì, sở dĩ tôi mở phòng khám cũng chỉ vì muốn tự lực cánh sinh... Quên đi, không nói tới chuyện trong quá khứ, nếu Thần y Sở anh chấp nhận được cô gái nhỏ bé như tôi, vậy thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh rồi.” “Được, bất cứ lúc nào cô đều có thể đến Y Đạo Môn, tôi sẽ bảo Triệu Thiên Hoằng sắp xếp cho cô!” Sở Quốc Thiên cúp điện thoại, lại gọi cho Uông Kim Liên.
Khi Uông Kim Liên biết được là Sở Quốc Thiên gọi đến, bà ta nhất thời hoảng sợ hết hồn, bà ta kiềm chế sự bối rối trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Thần y Sở, cậu... Cậu đang tìm tôi à?”
Lúc trước, sau khi biết được thần y Sở một tay tiêu diệt Thanh Phong Môn, Uông Kim Liên cũng không dám khinh thường Sở Quốc Thiên nữa, hơn nữa hiện tại Vương Vũ Huyền muốn đến nhà họ Long, bà ta cũng biết thần y Sở sau khi biết nhất định sẽ tới tìm bà ta.
Chỉ là... Bà ta không nghĩ rằng anh sẽ tìm đến bà ta một cách nhanh chóng như vậy... “Chuyện của Vương Vũ Huyên, bà đem đầu đuôi mọi chuyện bà biết kể cho tôi nghe đi." Sở Quốc Thiên thẳng thắn nói. “Vương... Vương Vũ Huyên là ai? Tôi... tôi không biết, có phải thần y Sở có gì nhầm lẫn rồi hay không?” Ánh mắt Uông Kim Liên né tránh trả lời. C*ập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org
Con người Sở Quốc Thiên lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Uông Kim Liên, tôi cho bà một cơ hội cuối cùng, nếu không đừng trách tôi lại phải đến Thanh Phong Môn một chuyển nữa!"
Thân thể Uông Kim Liên run lên, bà ta muốn nói cái gì, nhưng khi mở miệng lại không nói nên lời gì.
Qua hơn mười giây, bà ta mới bình tĩnh một chút, tức giận nói: “Thần y Sở, cậu đừng có được một tấc thì lại muốn tiến một thước, cậu thật sự tưởng cậu đánh bại được tôi sao? Đừng có ép buộc tôi, cùng lắm thì chúng ta lấy mạng đổi mạng!”
Uông Kim Liên không phải là một người sợ chuyện, cho dù biết Sở Quốc Thiên cũng không phải là người dễ nói chuyện, nhưng bà ta vẫn muốn dùng chiêu này để chứng minh thái độ của mình.
Cuối cùng thì bà ta vẫn là khinh thường Sở Quốc Thiên. “Tốt, vậy chúng ta đợi lát nữa gặp mặt!” Sở Quốc Thiên cũng không nói nhảm nữa, nói xong câu này thì anh quyết đoán cúp điện thoại.
Uông Kim Liên sững sờ, gặp mặt? Lát nữa gặp mặt cái gì chứ?
Bỗng nhiên bà ta trừng to mắt, dường như nghĩ đến chuyện đáng sợ gì đó, vội vàng tìm nhật ký cuộc gọi của Sở Quốc Thiên, luống cuống tay chân gọi lại.