Chương 593: Không kịp tránh
Ngay sau đó, ông chủ Dược Các lại vung tay lên.
Khác với thuốc dạng bột và dạng nước lúc trước, thứ bay về phía Sở Quốc Thiên lần này là một thứ thuốc dạng sền sệt như bùn. Viên thuốc này không hề nhỏ, diện tích che phủ cũng rất lớn.
Chẳng qua nếu là tình huống bình thường, Sở Quốc
Thiên hoàn toàn có thể tránh né nó.
Nhưng giờ phút này, anh vẫn đứng yên tại chỗ, dường như không hề có ý né tránh.
Viên thuốc sền sệt kia sau khi chạm vào người Sở
Quốc Thiên thì phát ra một tiếng va chạm nhỏ.
Gần như chỉ trong chớp mắt, khi nhìn lại, chỉ còn lại một mảnh bã thuốc đã khô.
Chỉ với một cú chạm nhẹ, nó sẽ hóa thành mảnh vụn.
Trên người Sở Quốc Thiên bắt đầu xuất hiện những mảng ban đỏ lớn, nhanh chóng lan ra toàn thân.
Ông chủ Dược Các cũng không vì vậy mà dừng tay, mà đồng thời, ông ta lại lấy thêm một đống thuốc viên, ném hết lên người Sở Quốc Thiên.
Những loại thuốc kia có loại hóa thành khói mờ, có loại biến thành thuốc nước, toàn bộ đều thấm vào cơ thể Sở Quốc Thiên.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người không khỏi trở nên căng thẳng, không hề nhúc nhích, tập trung nhìn Sở Quốc Thiên.
Tại sao thần y Sở không tránh đi, mà lại để mặc những thứ thuốc đó rơi lên người mình? “Anh ta điên rồi sao?” “Tại sao anh ta không tránh ra? Anh ta là đồ ngu à?” “Có lẽ nào anh ta biết bản thân mình không thẳng nổi nên từ bỏ rồi?” “Có thể “Có lẽ không phải đâu, không phải anh ta đã giải được độc lúc trước của ông chủ Dược Các sao?”
Mọi người ở Dược Các không nhịn được, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, ai ai cũng cảm thấy lo lắng. “Có lẽ, chỉ có duy nhất một lý do là hợp lý nhất. Một học sinh đột nhiên lên tiếng.
Mọi người không hẹn mà cũng quay đầu lại nhìn về người học sinh vừa lên tiếng với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Nhưng chưa đợi học sinh kia mở miệng giải thích, Bạch Nguyễn Quốc đột nhiên quay đầu, giận dữ hét lên: “Cổ Đức, ngậm miệng lại cho tôi!”
Cậu học sinh tên Cổ Đức kia giật mình sợ hãi, vội vàng ngậm miệng cúi đầu, không dám nhìn Bạch Nguyễn Quốc đang trợn mắt nhìn mình trừng trừng.
Nhưng sắc mặt của rất nhiều học sinh xung quanh đều thay đổi. Bọn họ cũng lờ mờ đoán ra được ý nghĩ của Cổ Đức, chẳng qua đều không nói ra ngoài.
Thần y Sở có thể giải được độc của ông chủ, có nghĩa y là, anh không hề sợ độc của ông chủ, nếu đã không sợ thì tại sao phải tránh?
Anh đã không thèm để ý tới độc của ông chủ từ lâu.
Những người hiểu được tầng ý nghĩa sâu xa này đều không khỏi kinh hãi, họ không hẹn mà cùng quay sang nhìn Sở Quốc Thiên, chờ giây phút toàn bộ các loại độc trên người anh bộc phát, chờ cách đối phó của anh.
Hiện giờ, độc trong tay ông chủ Dược Các cũng không còn nhiều nữa.
Lúc trước, ông ta vốn cũng không có nhiều thời gian để chuẩn bị thuốc độc.
Ông chủ Dược Các cho rằng bản thân có thể một kích tất thắng. Kết quả thì sao, tình hình hiện giờ ai có thể nghĩ tới? Cập nhật chương mới nhất tại* TгцуenАРР.cом
Hiện tại đã dùng mười mấy loại thuốc rồi nhưng vẫn không thể đánh ngã đối phương.
Có lẽ cả đời này ông chủ Dược Các cũng không thể ngờ chuyện như vậy sẽ xuất hiện.
Sau khi ném hết đống thuốc độc đó lên người Sở Quốc Thiên, ông chủ Dược Các nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, trong long vô cùng căng thẳng và lo lắng.
Ông ta cũng đã nhận ra có gì đó không ổn, không phải đối phương không thể tránh thoát mà là anh không hề muốn tránh.
Tự tin! Một sự tự tin không khiếp sợ bất cứ thứ gì... “Tuyệt đối không có khả năng!” Ông chủ Dược Các giận dữ hét lên, ông ta nhìn Sở Quốc Thiên chằm chằm. “Cậu tuyết đối không thể, không thể nào.
Nhưng không đợi ông chủ Dược Các nói xong, không ngoài dự đoán, các dấu hiệu trúng độc trên người Sở Quốc
Thiên lại một lần nữa biến mất không còn dấu vết.
Ông chủ Dược Các nhìn cảnh tượng trước mắt, cuối cùng cũng không chịu nổi, lùi về sau mấy bước, thân thể khẽ động, ngồi phịch xuống đất.
Về phần đám người ở Dược Các, họ đã im lặng từ lâu.
Bọn họ đều trợn mắt nhìn thân hình thẳng tắp của Sở Quốc Thiên, từ đầu đến cuối đều đứng thẳng trong vòng, không có bất kỳ thương tích nào. “Rốt cuộc chuyện này là sao?” “Ông muốn biết câu trả lời?” Sở Quốc Thiên từ trên cao nhìn xuống ông chủ Dược Các đang chết lặng, thờ ơ nói: “Nói cho ông cũng không sao.
Nói xong, Sở Quốc Thiên lấy một viên thuốc từ trong ngực ra, đó chính là viên thuốc anh đã ăn trước đó!